Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Hành trình phương đông 2012

Collapse
X

Hành trình phương đông 2012

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Hành trình phương đông 2012

    HÀNH TRÌNH PHƯƠNG ĐÔNG 2012
    ngày 14.06.12

    Lời nói đầu: “Hành Trình Phương Đông” là một bút ký có thể để nói về chuyến đi chơi về phương đông của một nhóm bạn; cũng có thể là những vui buồn của văn hóa Đông phương đang cố gắng hòa nhập vào xã hội tây phương mỗi ngày một tân tiến. Có những biểu hiện văn hóa Đông phương rất rõ nét, rất đáng quý; cũng có những nề nếp cổ truyền càng ngày càng nhạt phai!

    Giữa những ngày đầu xuân thênh thang, tôi đang mơ màng với hoa với cỏ sau vườn. Điện thoại reng khi thằng bạn ở Tampa, Florida gọi nói rằng con gái đầu của nó sắp làm đám cưới vào cuối tháng tư năm nay. Tôi hỏi nó tại sao lựa “cuối tháng tư” làm đám cưới. Nó bảo con nó đã sắp xếp như vậy, phận làm cha mẹ phải nghe theo! Nó phán thêm rằng, ở thời đại này con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đó, loạng quạng nó gửi cho một Thiệp Mời đám cưới thì buồn hơn. Tôi chưa biết nói sao thì nó lại hỏi:

    - Vợ chồng mầy có đi không thì bảo? Phần riêng tao chỉ có 30 chỗ ngồi và quyết định chỉ mời bạn thân ở gần và những người bên Nội!

    Nghe nó nói tôi nổi máu tếu nhanh nhẩu trả lời:
    - Tao hân hạnh được đứng trong hàng ngủ bạn thân của mầy nhưng tao ở xa, mầy không mời thì tao cám ơn!
    - Bố khỉ, tao không đùa với mầy đâu, cho mầy vài giây suy nghĩ, không đi thì nói một lời?
    - Đi thì đi chứ làm gì dữ vậy! Mẹ, mời đám cưới mà cũng hung hăng ra lệnh!
    - Vậy thì tốt, mầy nhớ cõng bà quận của mầy theo, nếu không thì khỏi. Có vợ chồng thằng P. và vợ chồng mầy thì tao còn 26 chỗ. Mầy nhớ đừng nói cho đứa nào biết, để từ từ tao tính!
    - Cái thằng Mễ đen này uy quyền quá héng! Mà mầy cho tao biết tại sao mầy chỉ có 30 chỗ ngồi trong đám cưới của con gái đầu lòng?
    - Chuyện khá dài dòng không tiện nói. Mầy chỉ cần biết là tao chỉ được quyền mời 30 người. Tao đang bối rối không biết tính làm sao với bà con, bạn bè thân thích!
    - Ừ không nói thì không nói. Ukie dukie, tao nhận lời qua dự đám cưới cháu!

    Tôi gọi nó là thằng “Mễ đen” là vì nó vừa đen thui vừa líu lo tiếng Mễ giống người Mễ thứ thiệt. Tuy vậy, cũng ẵm được một bà vợ sạch nước cản, thích ca hát, thích ăn diện như tiểu thơ thành phố dù ngày ngày cũng theo nó cày sâu cuốc bẫm, chăn Mễ như chồng. Nàng cũng đã một lần dự thi “hoa hậu phu nhân” ở xứ Phơi-Lòi-Da (Florida), dũng lược cùng nó cho ra đời 5 con phượng nhí liền một hơi, xin đẹp, dễ thương hết biết, chạy nhanh như chim trích nên đứa nào cũng là một hảo thủ bóng tròn một thời trung học. Nó đen vì ngoài nước da trời phú lại còn dải nắng dầm mưa hết ngày nọ tháng kia gần trọn cuộc đời tỵ nạn chứ nó không lai giống gì sất. Màu đen nâu nâu mà đàn bà con gái Mỹ rất mơ ước, tốn biết bao nhiêu tiền để ten-tiết mới có được chứ không phải như mấy ông thần cột nhà cháy đâu!

    Từ ngày bỏ nghiệp lái máy bay, tan đàn sẩy nghé sang đây, chúng tôi ai cũng như ai, hết nghề này đến ngỗng khác… nhưng không ai trong lũ chúng tôi giàu có như nó. Lang bạt từ phương đông đến miền bắc nước Mỹ rồi về lại miền đông nam, chọn nghiệp nông trang với hàng trăm mẫu đất, trồng cây trái đủ loại, trồng đủ loại rau tươi để cung cấp tất cả các chợ Việt Nam trên nước Mỹ. Ngày ngày gian lao, so gan cùng tuế nguyệt chăn một bầy Mễ Cuba bạn thân của anh ba Nguyễn Minh Triết, nuôi 5 con phượng ăn học ngon lành. Con phượng đầu đàn đã là một bác sĩ giỏi dang, sắp lập gia đình, mấy con phượng tiếp theo đã xong đại học, đứa đi làm, đứa đang thực tập, và con phượng nhỏ nhất cũng đã năm thứ hai đại học rồi…

    Nó với tôi cứ mầy mầy tao tao như thuở quân trường dù đứa nào tóc cũng đã sương khói, mắt đã mơ huyền. Tôi với nó học chung thầy ở trường bay, về phục vụ chung một đơn vị, cùng có chân trong đội tuyển volley của Không đoàn nhưng nó và P. là hảo thủ chính, còn tôi chỉ được “rờ-dzẹt” lượm banh, lâu lâu được thế vào, được nó nâng banh cho tôi nhắm lưới mà đập! Đôi khi nó nổi dóa thì tôi cười trừ “làm gì được nhau” chỉ vì tôi to con lớn xác hơn nó!

    Bẵng đi một thời gian không lâu nhưng cũng đủ cho một trí óc cùn lụt quên khuấy mất chuyện hẹn hò. Một hôm nó lại gọi điện thoại hỏi tại sao vẫn chưa nhận được hồi âm xác nhận của tôi. Tôi nói với nó là chưa thấy Thiệp Mời biết ngày nào mà lấy vé máy bay. Nó bảo con gái nó xác nhận đã gửi rồi cùng một lúc với P. (một người bạn thân của tôi và nó cũng đang ở Houston), nay P. đã nhận rồi tại sao tôi lại không?

    - Tao không phải con mầy cũng không phải ông bưu điện làm sao tao biết được!
    - Được rồi, chính tay tao sẽ gửi lại cho mầy. Ngày đám cưới là 28/4.
    - Thôi khỏi gửi nữa, tao xác nhận lại là vợ chồng tao sẽ có mặt.
    - Nhưng vợ chồng mầy cần cho biết là ăn món gì. Nhà hàng Mỹ chứ đâu phải nhà hàng Việt Nam, tụi nó cần biết mầy ăn món gì!
    - Món gì là món gì?
    - Hoặc thịt bò với thịt gà hoặc cá với gà.
    - Nghe mầy nói tưởng là chúng nó tổ chức lắc bầu cua… ừ thì cho tụi tao đặt một cửa bò, một cửa cá đi.

    Mấy ngày sau tôi nhận được một Thiệp Mời đám cưới. Nhìn qua phong bì tôi chợt nhớ là mình đã vất đi cái thiệp tương tự một lần rồi vì tên trong thiệp chỉ có chữ “Le” là có hơi hám tiếng Việt còn lại là tiếng ngoại quốc, lạ hoắc; tên cha mẹ hai bên cũng không có! Chuyện nhận Thiệp Cưới của người lạ là chuyện thường ngày ở huyện. Số đông người Việt Nam tính ưa khoe khoang, ai cũng muốn đám cưới con của mình lớn hơn người khác nên gặp ai thân sơ cũng mời. Có người còn nói nửa khuya đang ngủ bỗng giật mình trực nhớ tới người quen, lại cặm cụi ngồi dậy viết Thiệp Mời kẻo quên! Bởi vậy, trong mùa cưới một gia đình có thể nhận 5, 6 Thiệp Mời mỗi tháng cũng là chuyện thường ở huyện. Thời buổi này mà cứ nhận dài dài như thế thì còn tiền bạc đâu mà “áo gấm về làng thăm cô Thắm” cho được! Rất thường khi hai vợ chồng phải chia nhau chạy sô mỗi nơi một chút cho tròn đạo nghĩa!

    Nhìn tấm thiệp thấy nhiều khả nghi, tôi gọi điện thoại hỏi P. mới biết đúng là Thiệp Mời đám cưới con gái thằng Mễ!

    Đã lâu lắm rồi tôi không có dịp về thăm lại bạn bè ở Florida. Lần sau cùng cách đây gần 10 năm, nhân dịp giới thiệu tập thơ “Một Đời Tưởng Tiếc” với bạn bè và độc giả xứ này, tôi đã về nông trại chơi với “thằng Mễ”. Gần một tuần lễ, tôi đã theo nó tập chạy máy cày, cắt rau muống, hái bưởi, hái bầu, bí, khổ qua… đi phi trường gửi rau bỏ mối ở các tiểu bang khác… Một tuần lễ sống lại cảm giác xưa cũ, hít thở được không khí trong lành với hương đồng cỏ nội làm tôi bùi ngùi nhớ về một dĩ vãng xa xăm. Tôi gọi P. sửa soạn chuyến đi. Cái ông thần nước mặn này nữa, rất khó để kéo nó ra khỏi comfort zone (vùng an toàn) của nó. Tôi phải đưa đủ thứ lý do để thuyết phục nó cùng đi với tôi làm một chuyến vui chơi. Tôi liên lạc với những bạn thân của nó và tôi ở một thời sanh tử nói rằng muốn ghé thăm ngày… tháng… Dĩ nhiên ai cũng vui mừng chào đón! Niên trưởng T. ở tận tiểu bang Maryland được “thằng Mễ” chiếu cố và biết được chúng tôi có cả một chương trình khám phá Phơi-Lòi-Da, anh hỏi lịch trình và quyết định bỏ vé máy bay mua rồi, mua vé mới cùng ngày giờ để cùng đi với chúng tôi cho có bầu có bạn.

    Ngày N tới. Chúng tôi vui vẻ lên đường. Phi cơ đáp ở Orlando lúc 10g30 đêm, thuê xe tại phi trường chạy một mạch đến Port St. Lucie, nhà của H. vọng cổ mà tôi gọi hắn là “Mễ già cô đơn”, lúc 1g15 sáng. Mễ già cô đơn vốn là công tử Cà Mau, một thời danh gia vọng tộc, khóa 69B. Cũng như nhiều quan không có quân khác, ông Mễ già cô đơn này sau bao nhiêu dời đổi đã từ bỏ mộng vào Whitehouse đưa vợ con về miền Phơi-Lòi-Da nắng ấm an hưởng tuổi về chiều để sáng sáng vác cần câu ra biển, chiều chiều chà láng xe classic collection. Trong nhà đã có hai thằng nẫu khác đợi từ trưa. N. up-side-down (có dịp tôi sẽ nói về nhân vật này) đến từ Minnesota, và AC L. đến từ Atlanta, cũng là niên trưởng hắc ám của chúng tôi. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, nói nói cười cười, ăn cháo cá đặc biệt của chủ nhà câu bằng mồi giấy xanh, nâng ly, nâng chai cho tới gần 3g sáng mới chịu đi ngủ. Sáng mới 7g đã ồn ào café, thuốc lá. Ông nọ tố ông kia dùng máy cưa cũ rích… Cũng may tôi đi với vợ cho nên được đặc biệt mang máy cưa cùn của mình vào phòng riêng. Khi tôi bò ra khỏi chăn ấm nệm êm đã thấy vợ chồng Mễ già cô đơn dọn bữa ăn sáng. Không biết chuyện ở đâu mà nhiều thế, nói hoài không dứt, toàn chuyện mới nói lại cả triệu lần!

    Không biết mặt trời đã lén chạy tuốt lên cao lúc nào giữa lúc vợ chồng brother Pham N. ở Wellington, West Palm Beach gọi ơi ới! N. là bạn cùng khóa với tôi và P. ngày xưa, thuộc trung đội người lùn gây khói lửa, nhưng là một phi công phản lực tài ba của KQ VNCH. Như vậy phe ta cũng bằng số người của phe hắc ám. Ngày thứ Sáu đáng lẽ N. đi làm nhưng mới được nửa buổi đã chuồn êm để về nhà cứu bồ. Hai xe, 7 người trực chỉ hơn 60 dặm đường về hướng nam.

    Muốn vào cơ ngơi của vợ chồng N., phải đi qua một cổng gác, xét giấy như vào cổng phi trường không bằng. Tôi gọi vào nhà nói cho N. biết là hầu hết anh em mặc quần sọt nên người ta không cho vào, vợ N. tin thật đòi nói chuyện phải không với ông gác cổng nhưng vì tôi lỡ bật cười nên bể mánh, cùng lúc N. đã đứng ngay trước cổng dẫn đường, đỡ cho chúng tôi phải nghe lời mợ tóc vàng người Anh GPS chỉ chỏ quanh co. Khu nhà rất xin đẹp, hoa cỏ xanh tươi khác thường.

    Sau khi ăn sáng xong, lên xe trực chỉ Miami tới nhà Trần C. Trên đường đi liên lạc, Trần C. nói ghé thăm tiệm trước rồi hẳn về nhà. Trần C. là niên trưởng của nhóm này, chỉ đứng hàng sau anh T.. Đại gia TC sở hữu một khu building khá lớn. Theo anh chị nói thì “lúc còn trẻ” anh chị đã dùng hết building mấy chục ngàn square feet để kinh doanh, gửi hàng trang trí nội thất đi khắp nước; nay bầy con đã nên người, đứa kỷ sư, đứa bác sĩ, đã có nội ngoại đề huề, anh chị quyết định thu vén lại chuẩn bị về hưu. Chỉ nhìn vào kho chứa còn lại khoảng 1/5 diện tích gọi là “thu vén” tôi cũng đã nhức đầu hoa mắt với hàng ngàn, hàng vạn món, lớn nhỏ khác nhau.

    Rời khỏi tiệm, TC đưa chúng tôi về nhà để ăn uống, tắm rửa. Dự định là chờ nắng dịu xuống sẽ đưa mọi người đi ra biển chữa mắt… tính lui tính tới nhưng mộng không thành vì đồ ăn thức uống ê hề, bạn bè tới chơi, chuyện trò không hết chuyện… Làm sao đi!? Lại nữa, chúng tôi gặp lại một người bạn cùng khóa thuở mới vào lính. Có ai tưởng tượng được hơn 40 năm sau, nơi chân trời góc biển chúng tôi lại trùng phùng, ôi biết bao chuyện để nói! Gặp thêm một đại cồ cựu phi đoàn trưởng phản lực cơ A37, là xếp lớn của Phạm N. ngày nào; thêm một anh bạn cựu KQ khác cùng với bạn câu là ông nghệ sĩ cựu quân nhân VNCH trong vùng. Kế đến là vợ chồng Phạm N. tới, con cháu chủ nhà về… Một nhà đầy rẫy tiếng cười; bàn nhậu sau vườn cũng vô cùng rôm rả với tiếng hát, tiếng đờn của các nghệ sĩ nghiệp dự bất đắt dĩ. Mùi thịt bò nướng lá lốt thơm lừng, cá thịt ngổn ngang và tiếng khui bia nổ lốp bốp không ngừng. Chủ nhà mang thêm hai chai cognac cũng cạn sạch. Đợi khi người khách cuối cùng rời khỏi đồng hổ đã chỉ 3g sáng thứ Bảy!

    Ngủ chưa đã mắt thì những tiếng nói chuyện râm rang của các ông thần đã dựng mọi người trở dậy. Không biết bà chủ nhà đã nấu nướng từ lúc nào mà nồi phở to đùng, thơm phưng phức được mọi người tận tình chiếu cố trước khi khăn áo chỉnh tề vượt hơn 230 dặm đường, về hướng tây bắc để dự lễ cưới ở nhà thờ tại Sarasota, vào lúc 1g30 chiều.

    Tới nơi trễ mấy phút, lễ cưới đã khai mạc, những lời kinh cầu đã vang rền, chúng tôi êm thắm làm đầy hàng ghế trống phía sau theo dõi cuộc lễ! Bao nhiêu năm chưa gặp lại, 5 con phượng trong y phục cô dâu và phù dâu giờ đã là những thiếu nữ xinh đẹp. Cô dâu giống Mẹ như đúc trong bộ đồ cưới lộng lẫy nói cười. Gần cuối cuộc lễ, thằng Mễ đi xuống thấy nhà tôi đang chụp hình, có lẽ đang vui mừng nên “vung tay quá trán” làm văng cái máy hình trong tay bà quận! Thế thì chết thật, cái máy ảnh kể như đã xong một đời theo tôi du lịch tứ phương. Nhà tôi an ủi “mình có cơ hội xài máy mới”.

    Sau khi lễ, vợ chồng H., cùng khóa ở Cali qua, gia nhập vào nhóm. Chúng tôi không biết đi đâu trong thời gian chờ đợi nên kéo nhau đến sảnh đường tiệc cưới để xem có phụ tay vào việc gì không. Đến nơi thì đèn đã treo, hoa đang kết… người ta đang ráo riết chuẩn bị cho tiệc cưới chiều nay. Đặc biệt nhất là kỳ công của thằng Mễ đen đã chìu lòng con gái cưng, chuốc tre làm gần trăm chiếc lồng đèn bằng giấy, hình tròn như những vầng trăng 16, đủ màu sắc, làm luôn cột treo… theo lời yêu cầu của cô dâu. Chúng tôi xớ rớ, đứng ngồi lung tung, tán gẫu dưới những bóng cây ngoài vườn cạnh bờ biển. Có ai đó chạy mua bia giải khát nhưng nhà hàng đòi phạt vạ nên cả lũ đành ngó trời hiu quạnh! Mà trời hiu quạnh thật, bỗng dưng mưa ào ạt tới. Mưa nặng hạt ngập cả sân cỏ làm những bàn ghế sắp xếp ngoài trời ướt sũng, nhân viên nhà hàng chạy tới chạy lui dọn dẹp như đèn kéo quân. Nhìn đám lồng đèn ướt sũng trong mưa làm chúng tôi xót ruột vô cùng, không biết đám lồng đèn chịu được bao lâu! Mưa cứ rơi đều dù đã nhẹ hạt nhưng không thấy nhiều hứa hẹn vì bầu trời vẫn còn nhiều mây đen… Cuối cùng, nhà hàng quyết định Plan B, chưng bày tiệc cưới bên trong và tiệc cưới khai mạc lúc 5g30 chiều.

    ***

    Dịp tham dự đám cưới của con thằng Mễ đen cũng là dịp hội ngộ rất nhiều bạn bè chung đơn vị ngày xưa, hoặc đang ở Florida hoặc rải rác các nơi về như anh Th., Tr., N., H., T., H., L., P., C… Ai cũng tóc bạc, da mồi, nếp thời gian in hằn trên từng khuôn mặt! Chúng tôi rất vui và cảm động gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng, kể cho nhau nghe những thăng trầm dâu bể của một đời tỵ nạn.

    Mưa đã ngưng hẳn, trời chiều lồng lộng, gió mát thổi vào từ ven biển sát bên, tạo nên một tiệc cưới tưng bừng, vui nhộn với ca nhạc và dạ vũ ngoài trời. Sau cơn mưa trời đã hoàng hôn. May quá đám lồng đèn vẫn còn trưng dụng được dù những màu sắc đã nhòe nhẹp vì mưa. Đèn điện tử đã được thắp sáng trong mỗi lồng đèn tạo nên một vùng ánh sang huyền hoặc, rất lãng mạn, quyến rũ. Mọi người đổ dồn ra sân, men rượu nồng nàn cùng với tiếng nhạc, hòa lẫn tiếng cười, tiếng hát. Dù vậy, không khí này không mấy hợp rơ với mấy anh chị sáu (bó); vì thế, sau lễ cắt bánh xong, tất cả bạn bè thân quen và các bà quận đều đồng ý kéo nhau về nhà thằng Mễ đen theo lời mời tha thiết của nó, cách tiệc cưới khoảng một tiếng lái xe, để tiếp tục cuộc vui. Đâu dễ gì mà tụ tập bạn bè từ Cali, Maryland, Atlanta, Houston và các thành phố rãi rác ở xứ này về một nơi cùng một lúc.

    Được thằng Mễ đen cho quyền tự tung tự tác, về tới nhà là xào là nấu là rượu là bia. Có mấy chef cook nghiệp dư trổ tài nấu nướng, lôi trong tủ lạnh có gì nấu đó thành một buổi tiệc rất đậm màu Lương Sơn Bạc. Khi thằng Mễ về cũng đã hơn 12g đêm mà không khí vẫn rộn ràng, nào chai nào ly vẫn cụng nhau xoành xoạch. Buổi tiệc kéo dài cho đến gần 3g sáng thì rất nhiều người đã cạn bình, hết điện… chưa nói tới việc hẹn ước với một số bạn bè ở Orlando vào sáng ngày mai đúng 9g để đi chơi Disney World. Chúng tôi đi ngủ và từ giã một số bạn bè vì sáng mai sẽ phải lên đường lúc 6g sợ không có dịp nói lời chia tay.

    Nhà tôi để đồng hồ báo thức lúc 5g30. Xong phần vệ sinh cá nhân là tôi mò mẫm đánh thức anh T., P., và vợ chồng H. để lên đường. Hơn 6g sáng tinh mơ, trong lúc những cây cưa cũ còn đang làm việc, chúng tôi đã lặng lẽ rời khỏi nhà. Ra tới xe đã thấy hai ông thần nước mặn “AC L.” và “Mễ già cô đơn H.” mò ra tiễn biệt. Mấy ngày ở bên nhau càng thêm quyến luyến chia tay không dứt!

    Theo chỉ dẫn chúng tôi tới nhà LHA khoảng 8g. Vào tới nhà đã thấy có vợ chồng LM. Vợ LM nhận diện tôi liền nói là đã gặp “thợ quậy” ở Đại Hội 40 năm của khóa ở Cali mấy năm trước! Thấy hai bà xinh đẹp đang sửa soạn thức ăn sáng. Tôi nghĩ thầm hãnh diện, bạn bè mình đứa nào cũng có vợ đẹp con ngoan. LHA và LM là hai người bạn cùng khóa quân trường với tôi, P., H., và N.. Chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau qua email, diễn đàn của khóa. Riêng LHA thì từ ấy đến giờ làm người nhái thứ thiệt. Tôi đã tưởng chắc gặp nhau bỡ ngỡ lắm nhưng không ngờ khi nhắc chuyện xưa cũ thấy thân thuộc nhau như những đôi tình nhân. Vợ chồng LHA tiếp đón chúng tôi rất niềm nỡ, nồng nàn. Tiếp đến là vợ chồng Phạm N. vượt hơn 160 dặm đường để đến với anh em. Vợ N. mang theo những đặc sản của nàng (bánh và kẹo chuối) để tặng cho mọi người. Được biết nàng đã thức gần trọn đêm qua, bỏ vào bao nhiêu ân tình để làm nên những đặc sản có một không hai này. “Ôi KQ danh tiếng muôn đời! Không bỏ anh em, không quên bạn bè” là vậy! Cám ơn các bạn mình còn có nhau! Không hẹn mà thành hội ngộ khóa vì bỗng dưng có tới 6 mạng cùng thời, cùng khóa từ những tiểu bang xa xăm gặp lại nhau. Vui ơi là vui! Xin một lời cám ơn các bà quận đã không nhăn mặt khi lũ tôi cứ mầy mầy tao tao như một đàn trẻ thơ mới lớn.

    LHA cho biết là con cái đã ở xa! Căn nhà đẹp đẽ, rộng thênh thang càng thênh thang hơn. LHA cho biết là có 4 phòng ngủ trên lầu bỏ trống, tối nay ai thích căn nào chiếm căn đó. Bây giờ thì chuẩn bị đi chơi Disney World. LHA đã nghỉ hưu sau khi đã làm cho Disney World mấy chục năm dài. Vợ chồng LM và LHA nói là đã ngán tới cổ sẽ ở nhà chờ chúng tôi chiều về. Vợ chồng Pham N. cho biết là đã rành 6 câu vọng cổ nhưng sẽ đi với chúng tôi cho vui để được thêm nhiều giờ với nhau.

    Với sự hướng dẫn tận tình của LHA, của chị Tuyết Nga (một thành viên của Ban Đại Diện chi nhánh Văn Bút Miền Đông Hoa Kỳ), và nhất là của chị Kim (chị của TN) tất cả chúng tôi được một buổi đi chơi Disney World thật vui và mang về nhiều kỷ niệm. Chi TN cũng là một MC tài ba của Orlando trong các sinh hoạt nghệ thuật tại địa phương. Chị có một giọng nói trầm ấm, giọng đọc truyện rất truyền cảm, hấp dẫn người nghe. Chị luôn vui tươi và rất nhiệt tình với bè bạn. Khi biết chúng tôi về Orlando muốn đi chơi Disney World, và thấy chúng tôi thời giờ không có, nên chị đã sắp xếp và tình nguyện làm hướng dẫn viên, đưa chúng tôi đi xem những nơi đáng xem để tiết kiệm thì giờ. Cám ơn tấm lòng ưu ái của chị TN, chị K., và LHA đã giúp cho anh em chúng tôi có một ngày vui trọn vẹn bên nhau. Xin ghi nhận ân tình của hai chị và của bạn tôi.

    6g chiều chúng tôi rời Disney World vì vợ chồng tôi được anh chị em trong Văn Bút Miền Đông Nam Hoa Kỳ mời cơm tối gặp gỡ thân mật. Vợ chồng Pham N. phải trở về West Palm Beach vì đường xa diệu vợi. Vợ chồng H., P. và anh T. có hẹn với nhóm Cổ Nhạc một nơi khác trong khi vợ chồng LHA và LM ở nhà chuẩn bị tiệc vui, hối thúc chúng tôi về nhà càng sớm càng tốt.

    Tôi không thể rời khỏi buổi cơm tối cho tới gần 9g. Trong buổi cơm tối Văn Bút, ngoài những vị tôi mới gặp mặt lần đầu, tôi đã gặp lại một đại niên trưởng trong đơn vị cũ, anh ĐQV. Ngoài tình chiến hữu, anh còn là một cựu chủ tịch ưu tú của chi nhánh Văn Bút vùng này. Anh biết được có anh T. đồng thời có P. volley nên ngõ ý muốn đến thăm cộng thêm một số văn thi hữu cũng muốn tháp tùng tới nghe đờn ca cổ nhạc. Thế là tôi dẫn đường theo chỉ dẫn của mợ tóc vàng GPS. Có lẽ mợ không cập nhật xứ Phơi-Lòi-Da nên dẫn tôi chạy vòng vòng cả hơn tiếng đồng hồ mới tìm ra địa chỉ thay vì chỉ cần 15 phút từ chỗ nhà hàng! Nhà tôi coi lại option thấy tôi đã tắt “tránh toll road, không quẹo chữ U” nên một khi đi lộn đường là không trở lại, tốn thêm thì giờ vàng ngọc. Cũng may có anh ĐQV dẫn lối chứ không chắc cả đêm làm giàu cho hang xăng. Tôi cứ phải gọi chừng điện thoại cho hai ông bạn già LHA va LM đang ở nhà ngồi chờ dài cả cổ!

    Đã đến nơi rồi không thể bỏ về ngang vì tôi còn phải đưa P. về; mà P. cũng như tôi lâu quá mới gặp đàn em, chơi chưa hết trớn… nên cứ dằng dai cho tới quá 12g đêm mới về đến nhà LHA! Vào đến nhà thấy hai ông bạn vàng ngồi uống tì tì với nhau, đồ ăn thức uống còn đầy trên bàn. Hai người đẹp có lẽ đã mòn mỏi chờ không nổi nên đi ngủ rồi. LM hăng hái đòi bẻ ngay cổ chai XO để mừng hội ngộ, nhưng vì đêm đã rất khuya và ai cũng đừ đẫn vì thiếu ngủ. Vã lại, sáng mai 6g chúng tôi sẽ phải lên máy bay và còn phải trả xe nữa nên chỉ xin cùng nhau cạn hết một bình Heinekein nguyên vẹn.

    Có lẽ sự ồn ào của mấy thằng tôi, nên hai người đẹp lại mò mẫm ra bếp xem sóc đồ ăn thức uống, chuyện trò với nhà tôi. Tôi xin lỗi luôn miệng, tuy được hai ông bạn vàng biểu tỏ sự cảm thông nhưng tôi thiệt bất an trong lòng! Than ôi! Lỗi tại tôi lỗi tại tôi mọi đàng. Ôi thân này ví xẻ làm nhiều mãnh! Chỗ nào cũng muốn đi làm sao được! Bà quận vẫn thường cằn nhằn cái tật hẹn hò của tôi; lần này cũng chỉ là lối cũ vẫn trong tim, “anh cứ hẹn cho lắm vào, đi đâu cũng lở dở”! Quả thật vậy tôi có tham lam trong tình cảm bạn bè! Nhưng giời ạ! “Cái nết đánh chết không chừa”, biết đôi khi làm phiền lòng bạn bè nhưng không thể nào khác hơn, vì mỗi lần gặp vô vàn khó khăn; mỗi lần đi không phải là chuyện dễ! Tôi cứ nghĩ trong đầu “biết đâu sẽ không còn gặp lại” vì thấy bạn bè cứ chen lấn nhau qua cầu mà phát lo! Các bạn đọc mấy dòng này xin cho tôi một sự cảm thông thay cho một lời xin lỗi.

    Gần 3g sáng! Vợ chồng LM nhất định từ giã ra về vì bảo rằng đằng nào cũng sẽ chia tay trong vài giờ nữa! Chúng tôi được tự do chọn phòng. Phòng nào cũng đẹp đẽ, đầy đủ tiện nghi, vô cùng gọn gàng, ngăn nắp. Mới chợp mắt đồng hồ đã reo. 4g30 ra xe! Bạn già LHA nhất định phải đưa chúng tôi ra phi trường, sợ con bé tóc vàng GPS trở chứng như đêm qua, dẫn đi xem nhà cửa, đất đai nữa thì hỏng một trăm việc khác. Bạn tôi ơi! Bạn đâu cần phải vất vả quá vậy, nhưng chân thành cảm tạ tấm lòng bằng hữu! Các bạn đã làm chúng tôi vô cùng cảm động về tất cả những gì các bạn đã dành cho chúng tôi. Tôi rất hãnh diện về tình bạn chúng ta khi mấy ông niên trưởng nói với tôi rằng “sao bạn bè khóa của mầy tao chỉ gặp toàn đại gia và vô cùng tốt bụng”. Tôi rà soát lại trong đầu cũng phải công nhận rằng bạn hữu của tôi chưa gặp một người nào xử tệ với anh em, và các vị phu nhân người nào cũng lịch sự, xinh đẹp, và ai cũng quý mến bạn hữu của chồng. LHA đưa chúng tôi ra tận phi trường mới đành lòng lưu luyến chia tay!

    “Cám ơn đời đã cho tôi lũ bạn
    Bị làm phiền mà vẫn cứ vui tươi”

    Chuyến đi rất vất vả nhưng vui ơi là vui, tạm quên mùa đau thương trong lòng những người lính chiến; mừng gặp lại bao nhiêu bạn bè quý mến. Cám ơn tất cả quý vị phu nhân. Đặc biệt cám ơn cha con ngũ phượng đã tạo dịp tốt để mọi người có cơ hội gặp lại nhau dù ngắn ngủi nhưng đầy rẫy tình người. Chúc con phượng đầu đàn trăm năm hạnh phúc. Chúc mấy con phượng nhí theo chân chị đến bến bờ bình yên. Chúc thằng Mễ đen nguôi nguây dẫu tình đời vẫn bạc trắng như vôi.

    Mùa tháng 4
    Mời bạn ghé thăm nhà:
    http://thovanyenson.com


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X