Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Chuyện dài nguyễn-ngọc-ngạn......

Collapse
X

Chuyện dài nguyễn-ngọc-ngạn......

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Chuyện dài nguyễn-ngọc-ngạn......

    Chuyện dài Nguyễn Ngọc Ngạn
    Tuần báo Saigon Nhỏ, 30 thang4, 2012
    Đào Nương
    NguyễnVăn Sĩ người đại diện cho báo Saigon Nhỏ tại tiểu bang Minnesota là một người năng động và có tài về quảng giao. Báo Saigon Nhỏ tại Minnesota là một trong những ấn bản thành công của hệ thống báo tuần Saigon Nhỏ. Nhưng bảo ông Nguyễn văn Sĩ (hay Sĩ Nguyễn trên các diễn đàn) là “bầu show chuyên nghiệp” như lời ông Nguyễn Ngọc Ngạn viết trong bài “Giá không có tôi” để trả lời khi bị chỉ trích về việc ông làm MC cho show ca nhạc “Tình Ca Muà Xuân” tổ chức tại Berlin trong ngày 30 tháng 4 năm nay là không chính xác. Vì tổ chức những buổi văn nghệ kỷ niệm Saigon Nhỏ có mặt tại tiểu bang Minnesota hàng năm nên Sĩ Nguyễn quen biết với các ca sĩ nổi tiếng ở Cali. Rồi vì có gia đình buôn bán khá giả ở Paris nên mấy năm sau này, Sĩ Nguyễn “đột xuất” thành “bầu show”. Trong hệ thống báo Saigon Nhỏ, đây không phải là một trường hợp độc nhất. Có thể nói, những người đại diện Saigon Nhỏ tại các điạ phương đều là những người quảng giao hơn chủ nhiệm Hoàng Dược Thảo rất, rất nhiều. Tôi luôn luôn nghĩ tôi là người may mắn vì trước sau, những đại diện địa phương của tuần báo Saigon Nhỏ đều thân thiết với tôi, dù đôi khi họ “khổ sở” vì những bài viết của tôi. Nhưng trước sau như một, họ luôn luôn yểm trợ lập trường chống cộng tuyệt đối của tôi. Chúng tôi thân nhau như người trong một đại gia đình.
    Những lần Sĩ Nguyễn về Cali, gặp nhau, tôi đều khuyên phải thận trọng và nhất là đừng… “quá hăng say” rồi hố nặng. Đã có một kinh nghiệm tương tự như vậy 10 năm trước đây với kết thúc thật không tốt đẹp gì cho một người đại diện của Saigon Nhỏ tại miền Tây Bắc. Việc tổ chức ca nhạc của “bầu show” Sĩ Nguyễn trước đây rất thuận buồm xuôi gió. Ít ra cho đến hôm nay. Tôi vẫn phải ngợi khen “ông bầu” đột xuất này vì tổ chức một show ca nhạc không phải là một chuyện ai cũng có thể làm được.
    Khi tin tức về một buổi ca nhạc sẽ được tổ chức tại Berlin vào đúng ngày 30 tháng 4 năm nay với chủ đề Tinh Ca Mùa Xuân với sự góp mặt của ông MC Nguyễn Ngọc Ngạn và các ca sĩ từ Hoa Kỳ sang, bị phản đối, tôi có gọi điện thoại và Sĩ Nguyễn cho tôi biết là sẽ có ba đêm diễn tại Âu Châu trong 3 ngày liên tiếp 27, 29 và 30 tháng 4 và Sĩ “bán giàn” hai nơi ở Olso và Berlin cho những nhà tổ chức điạ phương, chỉ chịu trách nhiệm ở Paris. “Ông bầu” đột xuất này đã phân trần là đây là lần thứ hai, ông mang “quần hồng” sang đấm “xứ Tây” vào dịp cuối tuần Lễ Lao Động Quốc Tế 1 tháng 5. “Lần trước, cũng vào 30 tháng 4 đều êm xuôi, nhưng không hiểu sao lần này lại bị … kẹt”. Tôi bảo Sĩ rằng vậy thì nên hủy bỏ nếu còn muốn làm ăn lâu dài. Từ nay, nên để ý đến vấn đề “nhạy cảm” này. “Bầu show” thường cứ cắm đầu cắm cổ đi vào chi tiết kỹ thuật, quên mất ngày tháng, cứ tưởng khi nào mướn được rạp, chạy được ca sĩ là có thể tổ chức “show” trình diễn được. Nghề tổ chức show ca nhạc, thành công thì lời được vài chục ngàn, hao tổn biết bao nhiêu tâm sức nhưng thua thì đi luôn cả trăm ngàn là chuyện bình thường. Ngày hôm sau, Sĩ gọi lại cho tôi biết rằng anh sẽ ngưng “bán giàn” cho buổi trình diễn tại Berlin ngày 30 tháng 4, 2012 để tránh gây hiểu lầm với đồng hương “nhạy cảm” về chính trị vì anh cũng là một người chống cộng. Sĩ Nguyễn lập lại anh chỉ là người “bán giàn” ca sĩ trình diễn; người tổ chức tại Berlin là một người ở điạ phương.
    Ngày Thứ Sáu, tôi nhận được thông cáo chính thức của “bầu show” Sĩ Nguyễn về vụ hủy bỏ buổi trình diễn tại Berlin trong ngày 30 tháng 4. Thế là tưởng đã yên. Coi như ông “bầu show đột xuất” “biết lỗi” vì sơ suất không để ý đến vấn đề chính trị. Nhưng khổ một nỗi, chuyện không dừng ở đó sau khi một cái Video Clip cùng một bài viết của ông MC Nguyễn Ngọc Ngạn dạy dỗ người Việt hải ngoại về chính trị được phát tán trên mạng lưới Internet.
    Sau đây là một vài điểm chính trong cuộc phỏng vấn ông NNN do một đài TV ở Toronto thực hiện:
    1. Đây không phải là lần đầu tiên một show ca nhạc được tổ chức tại Berlin trong ngày 30 tháng 4. Vã lại đây là một chuỗi 3 shows liên tiếp trong 3 ngày 27, 28 và 30. Sau lại tách rời show ngày 30 tháng 4 ở Berlin ra mà phản đối. Vì thế mà ông NNN cho rằng sự chống đối là do “ác cảm” của một thiểu số người trên Net dành cho ông chứ không phải vì lý do chính trị.
    2. Ông NNN không đồng ý về cách chống Cộng “kiểu” này. Không lẽ cộng sản có bao nhiêu ngày lễ trong năm là chúng ta phải tránh xa hết cả. Nếu trung tâm Asia không tổ chức show trong ngày 19 tháng 5 và gặp sự chống đối thì thế hệ thứ 2 đâu có ai biết đó là ngày sinh nhật cuả Hồ Chí Minh.
    3. Trước đây khi ông làm MC tại Ba Lan và Tiệp Khắc những người tổ chức cũng gặp sự chống đối của Toà Lãnh Sự cộng sản về sự hiện diện của ông và Bằng Kiều.
    Cuộc phỏng vấn ông “3N” được thực hiện bởi một “thế hệ trẻ”. Cô này “hưởng ứng” lời nói của ông 3N nhiệt tình và đồng ý rằng nếu không có sự chống đối về ngày 19 tháng 5 thì thế hệ của cô sẽ không ai biết rằng đó là ngày sinh của HCM (?)
    Từ ngày Chủ Nhật, thư của ông 3N về vụ đại hội ca nhạc “Tình Ca Muà Xuân” trong ngày 30 tháng 4 tại Đức lại lập lại những điều này.
    Trích: GIÁ KHÔNG CÓ TÔI, Nguyễn Ngọc Ngạn
    Ông Sĩ Nguyễn, đại diện tờ Sài gòn Nhỏ tại Minnesota, là một bầu show chuyên nghiệp, tính tình hòa nhã, rộng rãi và lịch sự, nghệ sĩ ai cũng cảm mến. Ngoài việc tổ chức shows, Sĩ cũng thường tự nguyện phụ giúp các chương trình Hội Chợ Tết hoặc Đại Hội Thánh Mẫu, dù phải bay đi khá xa. Người ta cũng nhớ Sĩ Nguyễn từng làm show Cám Ơn Anh, thu được khá nhiều tiền cho thương phế binh QLVNCH.
    Hằng năm, vào dịp Lễ Lao Động Quốc Tế (1 tháng 5), Sĩ hay làm show bên Âu Châu, bởi đây là cái weekend đầu tiên có nắng ấm sau những ngày dài mùa Đông.
    Cách đây 3 năm, tức 2009, Sĩ tổ chức tour Âu Châu nhân dịp lễ Lao Động 1 tháng 5, trong đó có show tại Berlin đúng vào tối 30 tháng 4. Chẳng có ai đặt vấn đề vì ai cũng biết hôm sau là ngày nghỉ. Năm nay, 2012, Sĩ lại tổ chức tour Âu châu nhân dịp lễ lao động và mời tôi làm MC bên cạnh các nghệ sĩ Ý Lan, Đan Nguyên, Quốc Khanh, Nguyễn Hồng Nhung, Bằng Kiều, Minh Tuyết, Thúy Nga, Lê Tín và ban nhạc Hoàng Thi Thi. Đối với Âu châu thì đây là một show lớn, nhất là đem theo cả ban nhạc từ Hoa Kỳ.
    Nghệ sĩ từ Mỹ gần như không có ai chịu đi Âu châu chỉ để hát một show. Có năm, tôi đi liên tục 12 shows vào dịp cuối năm. Sĩ cũng biết như thế, cho nên anh cố gắng thu xếp để ít nhất nghệ sĩ có được 3 shows: Ở Paris là thứ bảy 28. Ở Na-Uy là chủ nhật 29 và ở Berlin là thứ hai 30, giống như năm 2009 mà Sĩ đã làm. Sĩ trực tiếp phụ trách show Paris. Hai shows kia thì bán lại cho người địa phương.
    Nhưng năm nay khác hẳn 3 năm trước mà chính Sĩ cũng không ngờ. Năm 2009, cũng ở Berlin vào ngày 30 tháng 4 thì mọi chuyện êm ả. Năm nay cùng ngày đó thì lại gặp sóng gió. Lý do chính là vì có Nguyễn Ngọc Ngạn! Nghĩa là người ta không chống show đó, mà là chống Nguyễn Ngọc Ngạn. Bởi nếu chống show thì 3 năm trước đã chống rồi!
    Từ lâu, tôi vẫn biết trong cộng đồng có một số người rất đau khổ khi cứ phải nhìn thấy tôi trên sân khấu! Chính tôi cũng ngạc nhiên vì cứ tưởng mình làm văn nghệ đã 20 năm, đã là một khuôn mặt nhàm chán lắm rồi, thế mà vẫn có người theo dõi từng bước chân. Niềm mơ ước thầm kín của họ là tôi xuống khỏi sân khấu. Tôi đi làm văn nghệ cũng như người ta đi vào nhà máy, vào hãng xưởng, ở tuổi gần 70 có còn nghĩ gì đến danh vọng nữa đâu. Đi làm để sống chờ ngày về hưu thế thôi. Vậy mà cũng khó yên! Những người ngứa mắt vì tôi vốn không đông – bởi nếu đông thì tôi đã nằm nhà từ lâu rồi – nhưng vì cái diễn đàn internet là mảnh đất màu mỡ của thư nặc danh, cho nên nó thành đông, bởi một người có thể dùng cả chục, cả trăm bút hiệu để tạo một làn sóng đánh phá.
    Thánh nhân xưa có câu: “Lòng ganh tị thường làm cho người ta trở nên nhỏ nhen và độc ác”! Điều này ai cũng thấy rõ trên những lá thư, những bài viết nặc danh. Họ dùng những lời lẽ thô tục, cộc cằn, quên cả tuổi tác và địa vị của mình, quên rằng mình đã có con cháu và hằng ngày vẫn nghiêm khắc dạy con cháu bài học ngay thẳng và đạo đức!
    Hôm nay, tôi viết bài tâm sự này không nhắm vào những người đó. Tôi chỉ muốn viết để gửi đến quí khán giả và độc giả của tôi, những người bao nhiêu năm qua đã dành thiện cảm cho tôi, nhưng dịp này có thể bị… chơi vơi vì dư luận, khiến quí vị hiểu lầm.
    Giờ này, Ban Tổ Chức, tức ông Sĩ Nguyễn, đã ra thông báo hủy bỏ show ngày 30 tháng 4 tại Berlin. Tôi rất tiếc không làm được show này. SĨ và anh em nghệ sĩ chắc cũng cảm thấy như tôi và nhất là tội nghiệp ông bầu show bên Đức đã bỏ ra một món tiền rất lớn, chưa kể mất uy tín với khán giả bên đó.
    Tại sao tôi tiếc?
    Từ sau khi tháp tùng phái đoàn đại diện người Việt vào Tòa Bạch Ốc đưa thỉnh nguyện thư và yêu cầu Mỹ can thiệp về nhân quyền tại VN, ca sĩ Quốc Khanh đi đâu cũng hát bài ANH LÀ AI của Việt Khang. Tuần rồi bên Úc, tôi đi chung với Quốc Khanh và Đan Nguyên, hai người song ca được khán giả nhiệt liệt ủng hộ. Sĩ nói với tôi là 3 shows Âu châu kỳ này, Quốc Khanh và Đan Nguyên cũng sẽ hát bài đó. Tôi triệt để ủng hộ và khuyến khích việc này. Đáng chú ý nhất là ở Berlin, nơi mà hơn 90% là khán giả miền Bắc, tôi muốn giới thiệu, giải thích về bài hát này trước khi Quốc Khanh hát. Hát bài này ở Mỹ thì là chuyện bình thường, bởi toàn khán giả Miền Nam. Hát bài này trước khán giả Miền Bắc mới quan trọng. Tôi đã chuẩn bị sẵn lời giới thiệu cẩn trọng bởi khán giả đều là những người sinh ra và lớn lên trong chế độ Cộng Sản trước đây. Bây giờ họ ở lại, làm quen với không khí dân chủ phương Tây, đây là dịp chúng ta đến gần với họ. Cũng vì đại đa số khán giả ở Berlin là người Miền Bắc nên trên poster không quảng cáo Quốc Khanh và chỉ in hình Quốc Khanh ở hai shows kia. Nhưng bầu show đã thỏa thuận trả thù lao cho Quốc Khanh ở cả 3 shows để anh hát ở cả 3 shows, coi như một chút gì gợi nhớ để ghi dấu ngày 30 tháng 4. Bây giờ thì mọi chuyện đã lỡ, ngược hẳn mọi dự tính của Ban Tổ Chức và nghệ sĩ. Thôi thì đành chờ dịp khác vậy!
    Trong những trường hợp tương tự, có thể còn xẩy ra trong tương lại, tôi xin bạn đọc dành hai phút, bình tâm đặt ra một số câu hỏi, bạn sẽ thấy ngay được cái vô lý của luồng dư luận đầy ác tính:
    Anh em nghệ sĩ cũng như Nguyễn Ngọc Ngạn, chẳng lẽ từ Bắc Mỹ xa xôi bay sang tận Bá Linh để làm một show vào ngày thứ hai, 30 tháng 4 rồi bay về? Đâu có đến nỗi ngớ ngẩn hoặc desperate quá như vậy?
    Tôi viết gần 40 cuốn sách chống chế độ, chẳng lẽ bây giờ tôi phủ nhận hết, đốt đi hết, để đi làm 1 show cho sứ quán Việt Nam hay sao? Họ trả được bao nhiêu tiền?
    Từ 3 năm nay, các bầu show trong nước mời tôi về liên tục. Mà không cần nói, bạn đọc cũng biết hiện nay thù lao trong nước trả rất cao, nhất là đối với tôi. Một khi tôi đã dám từ chối những quyền lợi lớn lao ấy, chẳng lẽ lại bay sang hát có một show cho sứ quán bên Đức hay sao?
    Trung tâm Asia gây dựng tên tuổi bằng nhạc đấu tranh, nhạc lính, tạo được niềm tin lớn trong cộng đồng. Chẳng lẽ các ca sĩ Asia lại bán hết tên tuổi của mình và của trung tâm trong chốc lát để đi hát cho sứ quán VN?
    Đối với chúng ta, văn nghệ có thể chỉ là giải trí. Nhưng với Cộng Sản thì không đơn giản như vậy. Bài bản lúc nào cũng bị kiểm duyệt. Nếu sứ quán VN có dính dáng xa gần đến show này thì họ có ngu gì mời ca sĩ Asia là những người chuyên hát nhạc lính? Họ có ngu gì mà mời tôi là tác giả hàng loạt truyện đả kích hoặc châm chọc họ?
    Dù sao đi nữa, tôi cũng lấy làm tiếc là tôi đã nhận lời làm show này để gây phiền toái cho bầu show và nghệ sĩ. Bởi vì, giả như không có tôi, chắc chắn mọi chuyện đã êm xuôi, giống như ngày 30 tháng 4 năm 2009, show cũng diễn ra ngay tại Berlin mà không có một tiếng than phiền nào cả.
    Nguyễn Ngọc Ngạn
    (ngưng trích)
    Ai ganh tị với Nguyễn Ngọc Ngạn?
    Tôi không nghĩ tôi thuộc vào “thiểu số người rất đau khổ khi cứ phải nhìn thấy ông Nguyễn Ngọc Ngạn trên sân khấu!” vì “Lòng ganh tị thường làm cho người ta trở nên nhỏ nhen và độc ác”! vì diễn đàn Saigòn Nhỏ chắc chắn không phải là “mảnh đất màu mỡ của thư nặc danh, cho nên nó thành đông, bởi một người có thể dùng cả chục, cả trăm bút hiệu để tạo một làn sóng đánh phá.” Ngược lại là đàng khác, Tôi nghĩ số người “đau khổ” khi phải chứng kiến thái độ “mục hạ vô nhân” của ông Nguyễn Ngọc Ngạn về nhiều vấn đề khi ông làm MC trên sân khấu không phải là nhỏ. Nhưng ảnh hưởng của ông với tầng lớp bình dân, khán giả của những show ca nhạc mời ông làm MC không phải là không có. “Những lá thư, những bài viết nặc danh” chỉ trích ông không phải đương nhiên mà có. Khi biết khen “ông bầu” Sĩ Nguyễn là người tính tình hòa nhã, rộng rãi và lịch sự, nghệ sĩ ai cũng cảm mến, sao ông NNN không tự hỏi chính ông là vì sao mà có nhiều người ghét ông đến thế? Công việc của ông không phải là một công việc có nhiều người muốn cạnh tranh nên “nói xấu” ông vì sân khấu ca nhạc của Việt Nam tại hải ngoại không nhiều, MC quanh đi quẩn lại, không ông Ngạn thì lại ông Việt Thảo. Cầu thủ nào cũng vậy. Đá lâu vì quen sân, đâu có ai tranh dành với ông đâu mà ghen với tị. Những người “những lời lẽ thô tục, cộc cằn, quên cả tuổi tác và địa vị của mình” là ai vậy, thưa ông? Ai đã có con cháu và hằng ngày vẫn nghiêm khắc dạy con cháu bài học ngay thẳng và đạo đức mà còn thù ghét ông vì ganh tị vậy? Thế giới Internet tuy lồng lộng mà ... hình như không ai thoát cả. Những email dùng lời lẽ thô tục để chỉ trích người khác sẽ bị lột mặt nạ và đào thãi ngay. Đó là lý do mà ngày nay với kỹ thuật tân tiến của Internet, Việt cộng cũng đã không trà trộn được vào thế giới ảo để hại uy tín và danh dự người Việt hải ngoại được. Vì những điện thư, những bài viết với loại ngôn ngữ thô tục, những bài ca tụng cộng sản sai sự thật, những diễn đàn bát nháo bị cho vào Spam ngay lập tức.
    Theo như cuộc phỏng vấn của ông với cô “thế hệ trẻ” thì ông Nguyễn Ngọc Ngạn cho biết ông không xử dụng Internet để tránh bận tâm với những điều chỉ trích ông. Vàng thật thì tại sao lại sợ lửa. Khi một “thiểu số” vì ganh tị mà đánh phá ông thì “đa số” ái mộ ông chắc sẽ không để cho “thiểu số” này được yên. Thế giới Internet là thế giới ảo mà lại rất thật. Không gì đáng ngại cho một kẻ vô lương bằng Internet. Vì chuyện xãy tận đâu đâu, chân trời góc biển nào thì cũng sẽ được phanh phui trong nháy mắt. Ngược lại, Internet không hại được người ngay bao giờ. Một bài viết sai về một sự kiện hay một nhân vật thường có ngay 10 bài viết phản biện. Ông Nguyễn Ngọc Ngạn có bao giờ tự hỏi tại sao “đa số” yêu thích, ái mộ ông không lên tiếng bênh vực khi ông bị công kích về những sai lầm của ông không?
    Thực ra, lá thư trên cho thấy ông NNN không phải là một người minh mẫn hay sáng suốt. Câu trên, ông viết “hàng năm thì ông Sĩ vẫn tổ chức những show vòng Âu Châu” thì ngay bên dưới ông lại cho biết đây mới là lần thứ hai. Lần đầu là vào năm 2009. Tại sao ông không nghĩ rằng năm 2009 vì là lần đầu “đột xuất” nên đồng bào chưa kịp phát hiện. Cho đến lần này, lần thứ hai thì bị phản đối cũng là điều bình thường. Vã lại, như bài ông viết, đa số khán giả tại Berlin, Đức quốc là người ra đi từ miền Bắc nên có thể họ không bị “mẫn cảm” về ngày 30 tháng tư như đa số đồng hương tị nạn cộng sản chúng tôi. Tôi không dám dùng chữ chúng ta trong trường hợp này vì hình như tuy là một người tị nạn vượt biên tìm tự do tránh hiểm họa cộng sản nhưng ông NNN lại thấy việc ca nhạc, vui chơi trong ngày 30 tháng 4, ngày đau thương vủa toàn thể miền Nam Việt Nam lại là một điều bình thường. Đó mới là chuyện lạ!
    “Chính tôi cũng ngạc nhiên vì cứ tưởng mình làm văn nghệ đã 20 năm, đã là một khuôn mặt nhàm chán lắm rồi, thế mà vẫn có người theo dõi từng bước chân. Niềm mơ ước thầm kín của họ là tôi xuống khỏi sân khấu. Tôi đi làm văn nghệ cũng như người ta đi vào nhà máy, vào hãng xưởng, ở tuổi gần 70 có còn nghĩ gì đến danh vọng nữa đâu. Đi làm để sống chờ ngày về hưu thế thôi. Vậy mà cũng khó yên! Những người ngứa mắt vì tôi vốn không đông – bởi nếu đông thì tôi đã nằm nhà từ lâu rồi”.
    Làm nghề MC mà hình như ông Nguyễn Ngọc Ngạn lại quên đi mất ông là một người cuả đám đông, một nghệ sĩ trình diễn? Việc được mọi người chú ý, phê bình, yêu hay ghét đâu phải là một điều... lạ đối với một nghệ sĩ. Điều khác biệt khi sống dưới chế độ cộng sản và tự do là khi không thích thì không ai ép buộc được ta phải làm điều ta không thích. Nếu không thích nghe ông 3N hát, nghe ông 3N nói, không thích đọc truyện ma cuả ông thì người ta chỉ cần không mua vé đi xem show có sự hiện diện cuả ông, không đọc sách cuả ông mà không cần thiết phải... mơ ước thầm kín là muốn ông đi xuống khỏi sân khấu làm gì. Muốn ăn phở thì đi đến tiệm phở, muốn ăn cơm thì đi đến tiệm cơm. Một người thích ăn cơm thì không cần phải có một ước mơ thầm kín là một ngày nào đó, bà bán phở sẽ không còn nấu phở được nữa để mà vui. Đó là chưa kể, đôi khi đi dự một show ca nhạc chỉ vì yêu thích một nghệ sĩ. Khi chưa đến giờ trình diễn cuả người đó, phải nghe những điều nhảm nhí, những âm thanh không hợp tai thì cũng là chuyện bình thường, đâu có gì là lạ đến độ mà ông Nguyễn Ngọc Ngạn phải quan trọng hoá “thiên tài” của ông đến thế. Dù gì, khi làm MC tức là một “nghệ sĩ” giới thiệu chương trình, ông cũng chỉ là một người cộng tác. Sai lầm của những người bầu show như ông Sĩ Nguyễn trong vụ này, hay của TT Thúy Nga với DVD Mẹ Việt Nam thì thiệt thòi mà ông Nguyễn Ngọc Ngạn phải chịu chỉ là một cái “cát xê” cho một buổi trình diễn nhưng với những người tổ chức thì là những thiệt hại rất lớn. Những phát biểu “thông thái” cuả ông Nguyễn Ngọc Ngạn lại chính là những thùng xăng “phóng hỏa”, đổ dầu thêm vào lửa mà những ông bầu show phải gánh chịu! Khoan đề cập tới vấn đề chính trị, khoan nói về lằn ranh quốc cộng mà chỉ nói về cách ăn ở cuả ông trong những lúc dầu sôi, lửa bỏng này thì đủ thấy tại sao sau 20 năm làm văn nghệ, số người “không ưa” ông không phải là thiểu số! Sự thực là sự thực. Như đã nói, sau thông cáo chính thức cuả bầu Sĩ là sẽ hủy bỏ ngày trình diễn tại Berlin trong ngày 30 tháng 4, coi như hai show ở Pháp và Na Uy sẽ được yên. Nhưng sáng nay, sau khi cái Video Clip mà ông Nguyễn Ngọc Ngạn “dạy về chống cộng” và đổ lỗâi show bị bể là do “lòng ganh tị” ông phá phách thì cả hai show trên cũng bị đe dọa theo. Cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản tại Âu Châu đang kêu gọi đồng bào tẩy chay cả hai show tổ chức vào ngày 28 và 29 tháng 4 tại hai thành phố Paris và Olso mặc dù vé đã bán hết, theo lời bầu Sĩ.
    Tại sao không nên ca hát, liên hoan trong ngày 30 tháng 4 hay những ngày lễ lớn của CSVN?
    Vì đảng cộng sản là kẻ thù của dân tộc Việt Nam. Ngày 30 tháng 4 không chỉ là một ngày đau buồn của riêng miền Nam mà là ngày đại hoạ của đất nước. Nhìn lại, những gì xãy ra cho Việt Nam ngày nay kể từ khi Việt cộng chiếm trọn đất nước: Chúng ta không chỉ mất đất, mất biển, mất đi chủ quyền đất đai vào tay Tàu Cộng mà tai hại hơn là sự tham ô và ngu xuẩn của bọn cán bộ cộng sản đã làm băng hoại đạo đức xã hội và xuy đồi luân lý của dân tộc Việt Nam. Nền giáo dục dựa trên căn bản lý lịch của bọn cộng sản đã, đang và sẽ tiếp tục đưa những thế hệ trẻ Việt Nam vào con đường mù chữ hay biết chữ mà như mù so sánh với mức độ dân trí của các quốc gia lân bang. Biết vậy nhưng thay vì thay đổi tình trạng giáo dục trong nước thì chúng lại cho con cái của chúng sang Hoa Kỳ ... tị nạn về giáo dục. Chúng đã tạo ra những thế hệ trẻ vô cảm đến rợn người, không biết gì về lịch sử, về quá khứ đáng hãnh diện của tiền nhân nước Việt, về những đại họa mà đảng cộng sản Việt Nam đã gây ra cho dân tộc Việt Nam.
    Khi ông giáo sư Việt Văn Đệ Nhất Cấp Nguyễn Ngọc Ngạn nói rằng ông không đồng ý với việc người Việt không cộng sản tránh tổ chức liên hoan ca nhạc trong ngày 30 tháng 4, trong những ngày Lễ cuả cộng sản thì thưa ông, ngày mà vợ con ông vượt biên rồi mất tích trên Biển Đông được ông ghi lại trong “những tác phẩm văn chương” của ông, ông có mời bạn bè, có tổ chức “tình ca” vì ... đời ca hát ngày tháng cho người mua vui được không? Hay ngày đó, ông sẽ làm giỗ cho họ, sẽ thắp cho họ những nén hương, để người thân trong gia tộc của ông chia xẻ với ông nỗi đau thương của riêng ông mà đồng thời cũng là niềm đau của dân tộc. Đó chắc chắn sẽ là ngày duy nhất trong năm, ông sẽ tạm thời lánh xa những câu nói tục, những lời nói hàm hồ “cứ tưởng” là thông thái, là duyên dáng, xa lánh những thân thể lõa lồ của bầy ca nhi để nói với người thân về nỗi đau cuả ông dành cho đất nước, về cái đại họa đã đẩy thân nhân của ông ra Biển Đông mãi mãi không về. Trước ông, sau ông và cho đến bây giờ, mỗi thời, chúng ta đều phải nhỏ nước mắt khóc thương cho những người thân như thế. Thời trước 1975 thì là chuyện đấu tố, chuyện hộ lý, chuyện vào B, chuyện của nhà thơ Hữu Loan:
    Nhưng không chết người trai khói lửa
    Mà chết người gái nhỏ hậu phương
    Tôi về không gặp nàng
    Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tôi
    Sau 1975 là thảm trạng vượt biên dành cho những phụ nữ Việt Nam hiền lành trên đường tìm tự do. Con số ước lượng là nửa triệu người Việt đã chìm sâu dưới lòng Biển Đông:
    Em mặc làm chi màu áo trắng
    Để anh nhìn thấy lại thêm thương
    Em ơi sao nỡ chia lìa vội
    Để lệ ai rơi mấy dặm đường
    (Thơ Thụy Châu)
    Rồi bây giờ là nạn bán gái ra nước ngoài dưới dạng nô lệâ lao động hay nô lệ tình dục. Ông đã gần 70 tuổi, sao ông lại hàm hồ khi đoạn trên thì viết “Tôi đi làm văn nghệ cũng như người ta đi vào nhà máy, vào hãng xưởng, ở tuổi gần 70 có còn nghĩ gì đến danh vọng nữa đâu. Đi làm để sống chờ ngày về hưu thế thôi; rồi đoạn dưới lại kết luận: Đối với chúng ta, văn nghệ có thể chỉ là giải trí. Nhưng với Cộng Sản thì không đơn giản như vậy. Bài bản lúc nào cũng bị kiểm duyệt. Nếu sứ quán VN có dính dáng xa gần đến show này thì họ có ngu gì mời ca sĩ Asia là những người chuyên hát nhạc lính? Họ có ngu gì mà mời tôi là tác giả hàng loạt truyện đả kích hoặc châm chọc họ?”
    Thế thì ông giáo sư Việt Văn Đệ Nhất Cấp ơi, ông nghĩ sao về những “hiện tượng” mấy năm gần đây xãy ra cho giới nghệ sĩ ca nhạc vậy? Những “tác phẩm văn chương” của ông có “chống cộng” hơn ông Phạm Duy và tuyển tập Bầy Chim Bỏ Xứ của thập niên 80 thế kỷ trước không? Ai hát nhạc lính VNCH nhiều hơn các ca sĩ Chế Linh, Hương Lan? Ai đã đau khổ về vượt biên, về nỗi hạnh phúc khi được ca hát tự do ở hải ngoại hơn các ca sĩ Ý Lan, Thanh Tuyền? Không phải ho đều về nước trình diễn cả đấy sao? Nói gì đến những “ca sĩ Asia” mà ông đề cập đến. Đáng lẽ là một “người già 70” khi được mời “ca hát cho đời mua vui” trong ngày 30 tháng 4, ông phải là người nhắc nhỡ cho những “bầu show”, những ca sĩ trẻ tuổi hơn ông nhiều, biết về ngày này. Nhắc cho họ nhớ, nói cho họ biết về sự mất mát cuả riêng ông, về niềm đau của cả dân tộc Việt Nam khởi đi từ những ngày đau thương của lịch sử Việt Nam này. Ai có thể vui được trong ngày 30 tháng 4? Dù ở bên này hay bên kia chiến tuyến? Có nên nói cho thế hệ trẻ biết về tội ác của Hồ Chí Minh? Về những đại họa mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu từ khi Đảng CSVN thành lập. Những người Việt Nam có nên tổ chức liên hoan, ca nhạc cùng một thời điểm mà đảng cộng sản liên hoan? Riêng ngày 30 tháng 4 không chỉ quan trọng với Người Việt tị nạn cộng sản mà còn cả với những người ở miền Bắc Việt Nam. Đó là một ngày mà ngàn đời sau, lịch sử Việt Nam sẽ phải ghi lại: Đó là một ngày lịch sử đau thương cuả dân tộc Việt khi vì lợi ích chiến lược toàn cầu, Hoa Kỳ đã chọn một quyết định vô đạo đức khi quay lưng với một đồng minh mà trong 20 năm chiến tranh, họ đã đẩy ra làm thành trì để ngăn chận sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản. Hậu quả của cái “chiến lược” thua để thắng đó của người Mỹ đã gây di hại lâu dài cho đất nước Việt Nam của chúng ta không chỉ vài chục năm hậu chiến mà còn tồn tại nhiều thế hệ lâu hơn nữa.
    Riêng đối với người Việt miền Nam mà Nguyễn Ngọc Ngạn là một thành phần thì chắc chắn đó không phải là ngày vui rồi. Tôi tin rằng đó là một thời điểm đánh dấu một “khúc ngoặc” của đời người – a turning point- mà tất cả Người Việt miền Nam cuả thời điểm 1975 đều hướng về đất nước dù chúng ta ở bất cứ nơi nào trên mặt đất này để tưởng nhớ lại những gì đã xãy ra cho chúng ta trong ngày tháng đó.
    Tóm lại, khi thấy mình vẫn “ăn khách” thì xin ông Nguyễn Ngọc Ngạn cũng đừng vội kết luận rằng cái “thiểu số” phá “show” vì ganh tị với sự thành công “hoành tráng” của ông. Đa số người Việt thầm lặng sinh sống tại những phần đất tự do trên thế giới không ai bị trói tay, không ai bị lệ thuộc vào “đối phương“ tuyên truyền, không ai bị khích động bởi những phần tử “chống cộng quá khích” ồn ào trên bề mặt như ông nói đâu. Quan điểm không chấp nhận chế độ cộng sản của Người Việt nước ngoài phát sinh từ trái tim yêu nước mà không ai khuyến khích hay xóa bỏ được. Sống nơi xứ người, họ tiếp xúc với dân chủ, với tự do, họ không muốn “làm khổ nhau” hay “chế ra giặc để mà đánh” nhưng lại sẵn sàng nói lên sự thật, chống đối bất công, chống lại mọi chính sách vô nhân mà đảng cộng sản Việt Nam đã áp đặt cho toàn dân Việt từ khi chiếm trọn đất nước. Họ đã vạch mặt, đã chỉ tên những tên Việt gian len lõi trong cộng đồng đã và đang hành động có lợi cho cộng sản chỉ vì tiền. Những tên tuổi của bọn lãnh tụ cộng sản như Nguyễn Tấn Dũng, như Trương Tấn Sang, như Nguyễn Phú Trọng đã hiện nguyên hình thành những tên vô lại tham ô qua hình ảnh và sự việc phổ biến trên mạng lưới toàn cầu cho mọi người cùng biết.
    Chẳng đặng đừng mà cộng đồng Người Việt hải ngoại mới phải có thái độ đối với những sai lầm về chính trị, về giá trị nghệ thuật mà ban tổ chức về những đêm văn nghệ đã vướng phải đó thôi. Chẳng đặng đừng mà Người Việt hải ngoại phải đối đầu với những “thiên tài” như Phạm Duy, như Trịnh Công Sơn. Nói gì đến “thiên tài” Nguyễn Ngọc Ngạn! Làm gì có chuyện ganh tị, đố kỵ với nghệ sĩ. Thích thì nghe, thì xem, không thích thì không nghe, không xem. Thế thôi. Trong cuộc phỏng vấn giữa ông và cô Hoàng Anh nói về quan điểm của ông trong việc tổ chức văn nghệ 30.4.2012 tại Berlin, ông Nguyễn Ngọc Ngạn cho biết ông không xử dụng Internet nhưng ông lại dùng Internet để phổ biến bài viết của ông, video clip về quan điểm của ông khi nhận lời làm MC cho show “Tình Ca Muà Xuân” của ngày 30 tháng 4, 2012 tại Berlin. Do đó, hy vọng rằng từ nay về sau, ông già 70 Nguyễn Ngọc Ngạn sẽ không làm văn nghệ với thái độ của “một công nhân đi vào nhà máy” mà ông đã thừa nhận trong bài viết của ông. Vì nếu văn nghệ chỉ là một trò giải trí thì khi bị cho là “xướng ca vô loài” có phải là quần chúng đã vơ đủa cả nắm giới nghệ sĩ trình diễn không, thưa ông?
    Ôi, những ngày cuối tháng 4 định mệnh? Ông Nguyễn Ngọc Ngạn giải thích “nhập nhằng” về ngày 30 tháng 4, ngày đau buồn cuả lịch sử dân tộc Việt Nam với ngày 1 tháng 5, ngày Quốc Tế Lao Động nên Âu Châu có một cuối tuần nghĩ lễ, thuận tiện cho tổ chức show. Tôi muốn nhắc với ông là ngày 29 tháng 4 năm ngoái, 2011, cả nước Anh ăn mừng đám cưới của hoàng tử William thì tổng thống Obama của Hoa Kỳ lợi dụng lúc thế giới chú ý vào sự kiện này để ra lệnh tấn công sào huyệt, nơi ẩn trú của Osama Bin Laden. Ngày 1 tháng 5, 2011 ngày Quốc Tế Lao Dộng mà ông Nguyễn Ngọc Ngạn đề cập tới cũng là ngày tên trùm khủng bố bị tiêu diệt. Có những định mệnh trùng hợp “không may” mà ngay cả hoàng gia nước Anh và hoàng tử William cũng phải chấp nhận là những tin tức về cuộc lễ thành hôn của hoàng tử William đã phải ngưng ngay mặc dù hoàng gia Anh đã cố tình tổ chức trọng thể để xóa tan những mây mù tồn tại từ cái chết cuả công nương Diana 15 năm trước đây, vì cái chết của Osama Bin Laden. Giới an ninh tình báo thế giới đang chạy đua để bảo vệ an ninh vì “sợ” tổ chức Al Qeada sẽ làm một “điều gì đó” để trả thù cho cái chết của tên trùm khủng bố trong ngày Quốc Tế Lao Động này. Ngày 1 tháng 5 từ nay sẽ không chỉ là ngày Quốc Tế Lao Động mà với thế giới Hồi Giáo, đó là ngày mà Bin Laden Osama bị Hoa Kỳ xử tử, là ngày mà thế giới tự do phải tăng cường an ninh, phải đề cao cảnh giác vì khủng bố Al Qeada.
    Tóm lại, không ai ganh tị với một nghệ sĩ cả. “Thiên tài” âm nhạc quá cố như Micheal Jackson hay Whitney Houston cũng chỉ khiến người ái mộ giọng ca của họ ngậm ngùi vì sự kết thúc bi thảm của những nghệ sĩ mất phương hướng khi đối diện với danh vọng và tiền bạc. Ngược lại, khi bị phê bình, chỉ trích thì một nghệ sĩ chân chính phải chấp nhận và sửa đổi. Nếu lời phê bình sai thì chắc chắn đám đông sẽ phản biện lại ngay để bảo vệ những nghệ sĩ mà họ yêu thích. Có bao giờ ông Nguyễn Ngọc Ngạn nhìn lại “20 năm làm văn nghệ” của mình và tự hỏi tại sao ông không được yêu mến và kính trọng? Từ sự không được yêu mến này dành cho ông, ông đã làm hại những nhà tổ chức show hơn là làm lợi cho họ. Cái “assett” Nguyễn Ngọc Ngạn có phải đã đến lúc trở thành một thứ “liability” cho những bầu show?
    Dù sao, khi ông bầu Sĩ Nguyễn đã hủy bỏ việc “bán giàn” ca sĩ trong ngày 30 tháng 4 năm nay tại Berlin thì Người Việt hải ngoại cũng không nên khe khắt, vì “giận” Nguyễn Ngọc Ngạn mà “chém thớt” ông bầu “đột xuất” trẻ tuổi này. Từ nay, chắc chắn “bầu show” Sĩ Nguyễn sẽ nhớ đời bài học này. Bài học về cách sống và làm việc trong lòng dân tộc, đau nỗi đau của dân tộc thay vì chỉ biết chạy theo công việc, theo lợi nhuận của thương trường.
    Đào Nương




    (Sưu Tầm Online) DZUNGUYEN

    Để:-Hưởng ứng bài viết của Hà Võ <Đôi điều đọng lại....>rất xúc tích-có nhiều điểm tương đồng với bài viết của Đào Nương ở trên.Hà Võ đã lên tiếng thay cho mọi người cùng chung quan điểm.Đã bày tỏ được sự phẫn nộ,cảm xúc của lòng mình thay cho nhiều người.Rất cám ơn Hà Võ.

  • #2
    Để:-Hưởng ứng bài viết của Hà Võ <Đôi điều đọng lại....>rất xúc tích-có nhiều điểm tương đồng với bài viết của Đào Nương ở trên.Hà Võ đã lên tiếng thay cho mọi người cùng chung quan điểm.Đã bày tỏ được sự phẫn nộ,cảm xúc của lòng mình thay cho nhiều người.Rất cám ơn Hà Võ.

    Xin chào anh Dzunguyen cùng tất cả quí anh chị độc giả của HQPD

    Hà xin đính chính là bài " Đôi Điều Đọng Lại..." đã được Hà post trong mục 30 tháng 4 dưới video clip về cuộc phỏng vấn ông Nguyễn Ngọc Ngạn, không phải là do Hà viết. Tác gỉả ký tên là HÀ XA XỨ, bài này Hà nhận được qua email của bạn bè, chắc do copy hay forward quá nhiều lần nên bài có nhiều đoạn ngắt rời, và có vài lỗi chính tả. Khi post lại bài này, Hà có định sửa format, font chữ lại cho dễ đọc nhưng vì log in lâu quá cứ bị mất tên hoài, nên Hà không trình bày được hoàn chỉnh.

    Người viết bài này phải là người lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm sống, và nhiều kiến thức về văn hoá, mới trình bày lý lẽ rõ ràng như thế được. Chứ một người hậu sinh như Hà thì không thể viết nổi một bài như vậy.
    Hà cũng xin nói thêm một điều là bài nào mà do chính Hà Võ viết thì thường ký dưới tên là Thiên Lý
    Vài hàng xin nói rõ cùng tất cả quí độc giả của HQPD nói chung và anh Dzung nói riêng
    Kính mến
    Hà Võ

    Comment


    • #3
      đôi điều đọng lại......

      Nguyên văn bởi Ha Vo View Post
      Để:-Hưởng ứng bài viết của Hà Võ <Đôi điều đọng lại....>rất xúc tích-có nhiều điểm tương đồng với bài viết của Đào Nương ở trên.Hà Võ đã lên tiếng thay cho mọi người cùng chung quan điểm.Đã bày tỏ được sự phẫn nộ,cảm xúc của lòng mình thay cho nhiều người.Rất cám ơn Hà Võ.

      Xin chào anh Dzunguyen cùng tất cả quí anh chị độc giả của HQPD

      Hà xin đính chính là bài " Đôi Điều Đọng Lại..." đã được Hà post trong mục 30 tháng 4 dưới video clip về cuộc phỏng vấn ông Nguyễn Ngọc Ngạn, không phải là do Hà viết. Tác gỉả ký tên là HÀ XA XỨ, bài này Hà nhận được qua email của bạn bè, chắc do copy hay forward quá nhiều lần nên bài có nhiều đoạn ngắt rời, và có vài lỗi chính tả. Khi post lại bài này, Hà có định sửa format, font chữ lại cho dễ đọc nhưng vì log in lâu quá cứ bị mất tên hoài, nên Hà không trình bày được hoàn chỉnh.

      Người viết bài này phải là người lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm sống, và nhiều kiến thức về văn hoá, mới trình bày lý lẽ rõ ràng như thế được. Chứ một người hậu sinh như Hà thì không thể viết nổi một bài như vậy.
      Hà cũng xin nói thêm một điều là bài nào mà do chính Hà Võ viết thì thường ký dưới tên là Thiên Lý
      Vài hàng xin nói rõ cùng tất cả quí độc giả của HQPD nói chung và anh Dzung nói riêng
      Kính mến
      Hà Võ
      GỞI HÀ VÕ & CÁC BẠN !

      Ở đời nhiều khi có những ngộ nhận rất là ...vô tình,chỉ là 1 sự ngẫu nhiên trùng hợp giữa hai tên HÀ VÕ và HÀ XA XỨ mà tôi đã vội tưởng rằng hai HÀ là một như:

      ....Đầu lòng hai ả tố nga
      Thuý Kiều là chị em là Thuý Vân
      Mai cốt cách tuyết tinh thần
      Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.....

      (Trích Kiều)

      Thật ra tôi đã đọc truyện của THIÊN LÝ với lối viết của 1 người cũng có kinh nghiệm sống,thể hiện được những trăn trở trong đời mình.Nhất là bài thơ SẮC THU tôi chưa kịp nói lời cảm ơn HÀ VÕ vì đã cho tôi thấy được màu lá,màu thời gian biến đổi như hình ảnh mùa thu tôi thường thấy...với hình nền những chiếc lá rất là đẹp,với riêng tôi thì bài thơ rất hay.Tất cả những điều này đã làm cho tôi đi đến ngộ nhận.Dù sao cũng cám ơn HÀ VÕ đã post bài...Đôi Điều Đọng lại...cho chúng tôi đọc để có nhận định đúng về MC.Nguyễn-ngọc-Ngạn...
      Xin Sorry tác giả HÀ XA XỨ của bài viết về sự ngộ nhận vô tình này.

      DZUNGUYEN

      Comment



      Hội Quán Phi Dũng ©
      Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




      website hit counter

      Working...
      X