Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Ngày 30 tháng 04 ...đen : Ngày khốn nạn !!!

Collapse
X

Ngày 30 tháng 04 ...đen : Ngày khốn nạn !!!

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Ngày 30 tháng 04 ...đen : Ngày khốn nạn !!!

    FYI

    THƯ NGÀY KHỐN NẠN*
    (Thư gửi Nhà văn MC Nguyễn Ngọc Ngạn)

    Kính anh Nguyễn Ngọc Ngạn,
    Trước hết, tôi xin phép gọi bằng anh thay vì ông ở chỗ chưa quen nhau, bởi tôi viết thư này với tư cách một người cựu binh gửi một cựu binh năm xưa cùng chung một ngọn cờ chiến đấu, mà cho tới thời gian gần đây anh vẫn khẳng định lại quá khứ mình trên sân khấu Trung tâm Thúy Nga Paris by Night; dù trên mình chúng ta không còn bộ quân phục, nhưng tình huynh đệ chi binh ngày nào dễ gì mất theo được, phải thế không Anh.
    Sở dĩ tôi viết cho Anh thư này, một lá thư mà người gửi chẳng muồn viết, người nhận tôi đoán càng chẳng muốn đọc, là do tình cờ tôi bắt gặp trên internet cái hình quảng cáo dưới đây :


    Thưa anh Ngạn, thực ra bảo là vì thấy hình Anh đứng giữa đám ca sĩ, tươi cười dưới hàng chữ màu trắng có con số chỉ ngày 30 tháng Tư và trước mặt là hàng chữ “Tình Ca Mùa Xuân”, mà kìm lòng chẳng đặng viết ngay cho Anh thì không đúng .
    Trước khi có thư này cho Anh, tôi đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều. Trước hết là tôi nghi ngờ về sự trung thực của tấm hình quảng cáo trên đây. Chả lẽ một ông cựu sĩ quan Quân đội VNCH, cựu Tù Cải tạo, có vợ con bỏ mình trên đường vượt biên và đang gửi tấm thân lưu lạc trên xứ người với tư cách tị nạn CS lại “quay ra” thế này! Nhưng, đọc mãi những email tới tấp với những bài viết lên án, xỉ vả Nguyễn Ngọc Ngạn; rồi chờ hoài vẫn không thấy Anh lên tiếng, tôi đâm ra nghi ngờ sự... nghi ngờ mình. Tôi lại mò mẫm mở ra xem tấm hình. Lần này tôi thấy khuôn mặt Anh như chuyển động, méo mó, rồi biến thành cái mũi dáo lao vụt vào ngực tôi.
    Tôi đau điếng nhưng cố cầm lại tiếng thét. Tiếng thét không làm vơi được nỗi đau, ngược lại sẽ làm lún sâu hơn ngọn dáo, tổn thương thêm danh dự chung của chúng ta những người lính năm xưa chưa phủ nhận quá khứ. Tôi lại rất ngại việc lên tiếng này: khó tránh bị thiên hạ xem đây như là anh em đấm đá nhau; lợi bất cập hại .
    Biết có ích gì, hay chỉ “phản tác dụng” nếu như Anh cho rằng tôi cứ ôm mãi quá khứ hận thù, không chịu hoà hợp hoà giải với người anh em. Sỡ dĩ tôi đưa ra chữ “nếu” là do thiển nghĩ, biết đâu thời gian này Anh bận vuì đầu vào việc sân khấu , không còn thì giờ để nhìn thấy “bên kia” đang chuẩn bị kỷ niệm ăn mừng lần thứ 37 “đại thắng muà xuân”, mà ý nghĩa của “đại thắng” ấy đã hóa ra thắng dại ( như lời tiên đoán của tướng độc nhã Do Thaí,”muốn thắng CS, phải ..” chỉ vớt vát bằng luân điệu lăng nhục người thua trận, khơi dậy nỗi đau mà nạn nhân trực tiếp nhất là chiến hữu chúng ta đã không may mắn thoát được như Anh.
    Làm sao mà hoà hợp hoà giải được khi một bên vẫn còn mang thù hận ngay cả với những người đã khuất. Anh có hay tin mới đây không lâu, khi ngửa tay nhận tài trợ hàng trăm triệu USD của Mỹ cho công tác tìm hài cốt của quân sĩ mọi phía hy sinh trong cuộc chiến vưà qua, họ đã thẳng thừng từ chối việc làm này đối với đồng đội chúng ta (khiến Mỹ phẩn nộ ngưng lại).
    Anh Ngạn ơi, “Ngày 30 tháng Tư là ngày có triệu người vui lẫn triệu người buồn”, người “Bí thư Đảng uỷ đặc biệt trong Ủy ban Quân quản thành phố Sài Gòn” ngày ấy, về sau làm Thủ tướng là ông Võ Văn Kiệt khi nói lên như thế thì chính ông ta cũng đã mon men sang hàng triệu người buồn. Bây giờ, 37 năm sau, hầu hết người vui ngày nào đã nhận ra mặt thật của cuộc “chiến tranh thần thánh”, chỉ là cuộc chiến lầm lỡ, ma quái, man rợ tiêu diệt văn minh (tôi mượn ý từ lời “man rợ đã chiến thắng văn minh”, của chiến sĩ gái giải phóng quân, nhà văn Dương Thu Hương khi vào “Sàigon giải phóng”, ngất ngây với sách báo “Ngụy” bên lề đường Lê Lợi, mà cách mạng chưa kịp đốt trong chiến dịch “ quét sạch văn hoá Miền Nam đồi trụy”) .
    Ngày 30 tháng Tư ,1975 là “ngày có của “hàng triệu người vui, lẫn hàng triệu ng ười buồn”. Ba mươi bảy năm sau:
    “Thời gian quá nửa đời người
    Và ta đã tỏ tường rồi
    Ôi cuộc đời ngày sau tàn lửa khói
    Mẹ Việt Nam đau từng cơn xót dạ nhìn đời
    Người lầm than đói khổ nghèo nàn
    Kẻ quyền uy giàu sang dối gian. (1)”
    “Ôi cuộc đời ngày sau tàn lửa khói” :30 tháng Tư “của hàng triệu người vui” ngày nào nay đối với ngay cả thế hệ không liên can gì đến cuộc nội chiến Quốc- Cộng cũng đã trở thành ngày Đứt Ruột, sao anh Ngạn vốn trong “hàng triệu người buồn” lại tìm “chốn đoạn trường mà đi”. Anh lại đi rất đúng ngàyđúng tháng .
    Đúng ngày 30.4 chứ không thể là tình cờ, vì “Tình Ca Mùa Xuân” của Thúy Nga Paris By Night diễn ngày Thứ Hai, chứ không phải vào cuối tuần như bao đêm văn nghê thuần túy từ trước đến nay . Ở dưới hàng chữ “Thứ Hai 30.04.3012” lại có trong ngoặc mấy chữ “Nhân dịp Lễ 01.05”, đây là trò bài ba lá vụng về càng làm rõ “lạy ông con ở bụi ...30 tháng Tư .” Vả lại đã cuối tháng 4 , thời điểm này mới đem “tình ca mùa Xuân” ra hát thì chỉ có hát thay cho đám ve sầu, mùa Hạ đang tới ( Anh còn nhớ cả hai bên đều gọi cuộc tấn công từ phương Bắc năm 1972 bắt đầu tháng Tư bằng tên “Mùa Hè Đỏ Lửa”. Mặt thật của hai chữa Mùa Xuân trong “Tình Ca Mùa Xuân” đây, phải chăng là “Mùa Xuân Đại thắng” như phe chiến thắng?
    Thưa anh Ngạn em xi (MC), tôi viết thư này cho Anh không vì nỗi đau xót của cá nhân mình , nhưng vì nỗi đau xót của nhiều người khác trong hàng ngũ chúng mình ngày xưa, nhất là của những chiến hữu đang kẹt lại nơi quê nhà, đặc biệt là những thương phế binh đang phải lây lất cuộc sống , khi họ biết được có người bạn cùng sắc áo màu cờ năm xưa giờ đây quay lưng lại - dù là cố ý hay vô tình- tiếp tay với kẻ thù vẫn chưa cũ vì đã 36 năm rồi mà Tháng Tư thứ 37 này họ vẫn tiếp tục lăng nhục những người thua trận.
    Mấy năm trước , cú Mẹ “B”.40 trên sân khấu Paris by Night làm tôi cay mắt không vì tập đoàn chủ nhân ông bà Thúy Ngay Paris By Night, nhưng vì người em xi . Nói là cay mắt nhưng là xé lòng; nó nhức nhối hơn những mãnh đạn tôi đang mang trên mình 43 năm nay từ quả B.41 chống chiến xa, do đối phương bắn trong một trận đánh tại Rạch Giá.Nhưng rồi cũng nguôi ngoai sau khi nghe đồn anh Ngạn có lên tiếng phủ nhận sự liên quan .
    Lần này, nếu quả như cái hình quảng cáo kia là đúng với sự thật, thì dù cố ý hay vô tình, chính anh Nguyễn Ngọc Ngạn đang lụi chiến hữu của anh ngày nào sâu hơn “Em về hát ngọn dao đâm” (2).
    Thưa anh Ngạn, dẫu sao, tôi vẫn còn một chút hy vọng được Anh lên tiếng về việc này như Anh đã lên tiếng muộn vàng về quả tác đạn B.40 mấy năm trước. Nếu được như vậy, tôi xin lỗi Anh về lá thư này. Cám ơn Anh .
    Trân trọng chào Anh,
    Nguyễn Bá Chổi

    Ghi chú: * Theo tên gọi ngày 30.4.75 của Vũ Đông Hà; (1) Việt Khang- Việt Nam tôi đâu;
    (2)http://www.createforum.com/exodusfor...forvietna#2723

    EM VỀ HÁT NGỌN DAO ĐÂM

    Nguyễn Bá Chổi

    Đã bao nhiêu năm qua, sau ngày “Bọn đĩ điếm ma cô bám bã đế quốc Mỹ” bổng một sớm một chiều nhờ lá bùa xanh in hình ông Oa Sinh Tơn úm ba la thành “khúc ruột ngàn dặm không thể tách lià”, mỗi lần đọc tin tức về các cậu/ cô/ anh/ chị/ ông/ bà ca sĩ “tị nạn cộng sản” từ hải ngoại về Việt Nam ca hát tôi không hề mảy may một thoáng bận tâm. Tôi không bận tâm chẳng phải vì xem đó là việc của hàng “xướng ca vô loại” như nhiều người hạ mục; tôi không bận tâm, bởi biết mình đang được hưởng đầy đủ tự do thì cũng phải tôn trọng quyền tự do của kẻ khác.

    Nhưng hôm nay đang trong tâm trạng u uẩnTháng Tư Đen nơi đất khách quê người, đọc thấy trên trang web BBC ngày 26/4/2011 bản tin “Ý Lan biểu diễn ở Hà Nội trong Tháng Năm”, tôi dật mình đau nhói, như bị một cú dáo nhọn đâm thấu tim can.
    Từ sau biến cố Tháng Tư 1975, ai cũng biết Tháng Năm là mùa lễ hội của phe chiến thắng. Hội thảo, tiệc tùng ,cờ phướn, khẩu hiệu, băng rôn, báo đài, phim ảnh, kịch trò, ca hát v.v... đều nhắm vào mục đích ca ngợi “đại thắng mùa xuân”, và tiếp theo là mừng “sinh nhật bác Hồ”.
    Người ta vui thì người ta ca, người ta mừng; không ai có quyền cấm cản. Kẹt một nỗi là cùng một ngày đó, bên “hàng triệu người vui lại có hàng triệu người buồn”, như lời thú nhận của một “người vui” là ông cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt, cái vui của “người vui” lại chính là nỗi đau của “người buồn”.

    Để cho “người vui” càng được vui một cách có lý do chính đáng , “người buồn” lại càng bị “người vui” tận tình chiếu cố. Những lời đường mật như “hoà hợp hoà giải, khúc ruột ngàn dặm, máu của máu Việt Nam không thể tách rời ..” tạm thời miệng khép, để nhường chỗ cho “Tội ác mỹ ngụy” được lôi ra xào đi xáo lại ,chế biến thêm thắt cho mỗi năm một mới lạ món“đặc sản” ngày càng vắng khách giữa chốn sơn đông mãi võ.

    Tội ác mỹ ngụy hay là tội ác ai thì thời gian 36 năm đã soi sáng rõ ràng đen trắng trước con mắt lương thiện, chứ không phải bằng phán quyết bởi những “phiên toà lưu manh, ô nhục, có một không hai”. Tôi chẳng còn phải phí sức phí giờ để bận tâm đến những chuyện “người vui” múa may mỗi độ tháng Năm.


    Ca sĩ Ý Lan, BBC

    Nhưng tháng Năm năm nay , 2011, có Em trong số “triệu người buồn “ quay về ca hát cho “triệu người vui”.Tôi vừa đọc vừa nhìn em trên trang web BBC, và bổng chốc thấy màn hình computer nhoà đi bởi những dòng nước quyện với máu. Nước mắt em đã đổ xuống bao lần khi em hát cho “người vừa nằm xuống”; em hát cho “người tình không chân dung”; em hát “kỷ vật cho em”; em hát cho “người chiến sĩ vô danh” ... ?

    Và nếu tôi nhớ không lầm thì, mới đây thôi , Em đứng trên sân khấu Paris By Night rưng rưng lệ nức nở “ Hỡi người chiến sĩ ..”

    Em hỡi, đây tôi là một trong những người chiến sĩ bại trận đang mang trên mình thương tích thể xác lẫn tâm hồn, đọc tin Em“... về biểu diễn ở Hà nội Tháng Năm” để ca hát cho “triệu người vui” bên nỗi nhục nhằn tủi hận của bao đồng đội và triệu đồng bào tôi là “hàng triệu người buồn”, mà tê tái buốt nhức tâm can.Như một lần nữa máu tôi lại đổ, nhưng lần này không phải do đạn địch, mà vì:

    Tháng Năm, Em Về Hát như Ngọn Dao Đâm .

    Nguyễn Bá Chổi

    (Bài này được trích từ Diễn Đàn LK.72 SVSQKQ A&C.do bạn Tiêu-hồng-Phước sưu tầm-Cám ơn bạn.)

    DZUNG NGUYEN

  • #2

    Comment


    • #3
      ĐÔI ĐIỀU ĐỌNG LẠI SAU KHI COI VIDÉO CLIP “ TÂM TÌNH CỦA ÔNG NGUYỄN NGỌC NGẠN” VỀ CHƯƠNG TRÌNH VĂN NGHỆ “TÌNH CA MÙA XUÂN” DO ÔNG TA LÀM MC VÀO NGÀY 30-4 TẠI BERLIN, ĐỨC QUỐC.

      Sau một loạt bài công kích Ông Nguyễn Ngọc Ngạn liên quan đến sự kiện này được tung lên mạng, ông Ngạn đã cùng đã cùng với cô Hoàng Anh tạiToronto ,Canada làm một Viéo Clip trần tình với bà con khán giả người Việt về những điều mà theo Ông là chụp mũ, dèm pha, chống đối của những người bất chính trong cộng đồng. Phóng sự này được công bố rộng rãi cho mọi người qua hệ thống Youtube,và sau đây đôi điều nghĩ suy về đoạn Phim ngắn này.

      Trước hết là nhận xét về phong cách của "Chú, Cháu” này, Ông Chú thì vẫn với phong thái điềm tĩnh, từ tốn , thỉnh thoảng pha vào đôi nụ cười, dăm ba câu khôi hài làm cho buổi nói chuyện bớt căng thẳng, còn cô Cháu thì hồn nhiên, ngây thơ pha chút bở ngỡ ngạc nhiên khi nhận được những điều mới lạ từ Chú. Sự tung hứng qua lại của bộ đôi này quả thật là tròn trịa, hoàn hảo, đây là điểm nỗi bật của chưong trình này, nhưng cũng chính từ sự vẹn toàn đó lại làm cho buổi mạn đàm này có vẻ kịch quá, mất đi sự tự nhiên, hay ở đó mà dở cũng là ở đó vậy. Bây giờ xin bàn đến nội dung của vở diễn.

      Khởi đầu, trả lời câu hỏi của cô Hoàng Anh về việc dư luận thắc mắc:
      tại sao show diễn lại đúng vào ngày Quốc Hận 30-4, thì Ông Ngạn đã cho mọi người biết đây không phải chỉ là một Show riêng rẽ mà là 3 Show dính liền tù tì với nhau tại 3 nước ở Âu Châu : ngày 28 ở Pháp, ngày 29 ở Na Uy và ngày hôm sau, thứ Hai (Ông nói thứ Hai, chứ không nói là 30-4, thực ra sự tránh né này không cần thiết, vì ai cũng biết ngày 30-4-2012 là ngày thứ Hai, lẩn tránh như vậy chỉ làm cho người ta chú ý thêm lên, không có tật, tại sao Ông lại giật mình như thế ? )

      Tại Bá Linh, nước Đức, nhân đúng vào dịp Long Weekend của ngày lễ Quốc Tế Lao Động 1/5, chứ không phải cố ý làm vào ngày 30/4 như sự chỉ trích của nhiều người. Ngay sự giải thích đầu tiên này đã không xóa tan thắc mắc mà ngược lại đã tăng thêm sự nghi ngờ.

      Như mọi người đều biết, Ngày Lễ Lao Động 1/5 là xuất phát từ một cuộc đình công của giới thợ thuyền tại Thành Phố Chicago ở Mỹ năm 1886, sau khi yêu cầu ngày làm việc 8 giờ của họ không được gìới chủ nhân đáp ứng, và sau đó phong trào này lan rộng đến các T.P khác ở Mỹ như New York, Baltimore, Boston….Đây là một phong trào do công nhân khởi xướng và lãnh đạo, Công Sản lại coi Công Nhân là một trong 2 giai cấp chủ chốt của chủ thuyết (Công, Nông), vì thế họ đã mau chóng biến ngày này thành ngày biểu dương lực lượng của giai cấp công nhân, và hàng năm vào ngày 1/5 đều có các cuộc tuần hành của người lao động trên đường phố.

      Ngày 20-6-1989, Quốc tế cộng sản lần II nhóm họp tại Ba Lê (Pháp). Dưới sự lãnh đạo của Frederic Engels đã quyết định lấy ngày 1/5 hàng năm làm ngày biểu dương lực lượng và đấu tranh chung của tầng lớp vô sản các nước. Đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay là thoát thai từ Đảng Lao Động trước đây. Có lẽ vì vậy nên mặc dù mang tên là Quốc Tế Lao Động, nhưng ngày này chỉ được kỷ niệm tại các nước Công Sản và Châu Âu. Mỹ cũng như Canada không kỷ niệm lễ Lao Động vào ngày 1/5 mà lại lấy ngày 1/9 làm Ngày Lễ Lao Động ( Labor Day).

      Điều này lại càng rõ nét hơn đối vói ngưòi Việt tị nạn Cộng Sản chúng ta, nhất là những người đã từng sống dưới gông cùm Cộng Sản đôi ba năm, sau đó mới đào thoát được tới bến bờ Tự Do.Trước năm 1975, người dân Nam Việt Nam hoàn toàn xa lạ với ngày Lễ Lao Động 1/5, chỉ đến sau ngày mất nước 30-4, cùng với súng AK, dép râu, mũ tai bèo ngày này mới được xưng tụng, cỗ vũ rộng rãi trên khắp miền Nam đi đôi với khẩu hiệu lạ lẫm "Vô sản các nước trên thế giới hãy đoàn kết lại” đi cùng với lời ca sục sôi khí thế đấu tranh của bài Quốc Tế Ca

      Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian!
      Vùng lên hỡi ai cơ khổ bần hàn!
      Sục sôi nhiệt huyết trong tim đầy chứa rồi.
      Quyết phen này sống chết mà thôi……

      Đối với người Việt tỵ nạn cộng sản trên khắp thế giới, ngày 1/5 là một kỷ niệm u ám buồn, Ông Ngạn, người ta từng sống những ngày tủi nhục với Cộng Sản sau 1975, người đã trả giá đắt để làm lại cuộc đời của mình trên xứ sở tự do lại có thể không biết đến điều này hay sao ?. Ông bỏ công lên đài Truyền Hình để biện minh rằng Show diễn ở Berlinkhông phải là để kỷ niệm ngày 30-4, nhưng lại minh thị xác nhận là nhân ngày 1/5, biểu tượng đấu tranh chung của Cộng Sản Quốc Tế, ngu ngơ, khờ dại hay sâu xa, ẩn ý ?.Để cho mọi người hiểu rõ thêm, Ông Ngạn còn cho biết rằng khoảng thờigian này ( 30-4 , 1-5) là mùa làm ăn của loại hình thương mãi này (Văn nghệ), vì đây là lúc ấm áp sau khi mùa đông lạnh giá tại các nước Châu Âu qua đi, nên có nhiều Đại Nhạc Hội tổ chức vào thời điểm này, như vào năm 2009 tại Đức, hay năm 2000 tại Ba Lan …, tại sao khôngchống, mà bây giờ lại chống, có thể là vì lần này có Ông mà thôi, và Ông còn cho biết những địa điểm này là nơi cũng chỉ có toàn người miền Bắc, không có người miền Nam. Như vậy là vấn đề đã rõ, thành phần khán giả mà những buổi Văn Nghệ diễn ra vào khoảng thời gian này nhắm đến là những người miền Bắc, hay nói chính xác hơn là những người đi xuất khẩu lao động tại các nước Đông Âu trước đây theo chủ trương của nhà nước ta, sau khi các nước Cộng sản này sụp đổ hàng loạt thì vẫn ở lại để làm việc, đối với những người này thì ngày 30-4, hay ngày 1-5 là những ngày lễ lớn của họ, bây giờ có người tổ chức trình diễn văn nghệ để chào mừng những ngày đó thì họ lại càng hoan nghênh nữa, không có ai chống đối là hợp lý quá rồi. Ông Ngạn chắc cũng rành sáu câu về vấn đề này. Thế là thế nào ? trần tình giải thích hay nhập nhằng, lu lấp ?

      Lần này, cộng đồng người Việt Tỵ Nạn Cọng Sản tại Đức, cũng như toànThế Giới cùng với những người theo cộng trước đây, giờ đã tỉnh ngộc ùng nhau chung sức để chặt cái vòi của con mực ma NQ 36, không cho nó tác yêu tác quái trên xứ sở tự do nữa, vì thế mà Ông bị trở ngại khi hành nghề , cũng như thực hiện công tác của mình, để hiểu vậy thôi, Ông Ngạn hay Ông nào thì cũng thế cả. Ông còn cho rằng những người chống đối Show diển này đã không trong sáng khi cắt đêm diển tại Bá Linh riêng ra để gây hiểu lầm, thắc mắc cho khán thính giả là Ủa cái Ông này, đang ở Canada, tại sao lại bay sang Bá Linh để chỉ có làm văn nghệ một đêm thứ hai ? Không ai băn khoăn như vậy cả Ông Ngạn ạ. Đơn giản là vì hai đêm kia rơi vào ngày 28,29 lại là Thứ Bảy, Chúa Nhật nữa nên hoàn toàn khách quan hợp lý, không liên quan gì đến ngày 30/4 cả cho nên người ta không đặt thành vấn đề, mà chỉ đề cập đêm ở Đức vào ngày 30/4 mà thôi. Nếu đêm diễn này rơi vào ngày thứ Sáu 27-4, hoặc dời hai đêm kia lên sớm hơn, chuyển đêm này vào ngày 28, hoặc 29 thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, chuyến đi Show lần này của Ông đến các nước Châu Âu vẫn diễn ra bình thường như biết bao Show diễn khác của Ông tại khắp mọi nơi trước đây. Nói như vậy để Ông hiểu rằng là không ai thù ghét, hay dèm pha gì riêng cá nhân Ông đâu, mà người ta chỉ chống đối bất cứ ai, vô tình hay cố ý, vì bất cứ lý do nào tham dự vào những cuộc vui chơi, hát hò cộng đồng vào những ngày đau thương của Dân Tộc, để cổ súy cho những ngày Lễ của bạo quyền gian ác mà thôi. Để trả lời câu hỏi Cái Show diển ở Bá Linh này, người đứng sau lưng tổ chức là sứ quán Ông Ngạn đã mạnh mẽ phủ nhận . Để làm sáng tỏ quan điểm của mình, Ông Ngạn đã lập luận rằng đối với chúng ta thì văn nghệ có thể là giải trí, nhưng đối với cọng sản văn nghệ không phải là giải trí, họ đánh giá rất là cao cái chức năng của văn nghệ, nghệ sĩ hải ngoại về nước trình diễn, hát nhạc tình vẫn còn bị kiểm duyệt từng bài, cho nên nếu sứ quán tổ chức Show diển này thì không bao giờ họ lại mời Đan Nguyên, người chuyên hát nhạc lính, hay Bằng Kiều, Nguyễn Hồng Nhung những nghệ sĩ đang mang án treo phản bội, cũng như Ông ta tác giả hàng chục cuốn sách có nội dung không được Nhà Nước hài lòng, để rồi Ông kết luận đây là những cáo buộc nghịch lý và ai đưa ra lời tố cáo này là những người bất bình thường. Luận cứ này của Ông Ngạn không vững, và cũng gây nên ngờ vực.

      Trước hết là cách dùng chữ của Ông trong câu trả lời này. Người miền Nam chúng ta trước đây không bao gìờ nói “ sứ quán” , mà nói Tòa Đại Sứ, cũng vậy không nói “chức năng” mà dùng vai trò, những chữ này được bộ đội miền Bắc đưa vào khi chúng cưỡng chiếm miến Nam, cùng một lần với những chữ như là tham quan , nhất trí, nhà đẻ, tổ lái …., khi đến định cư ở nước ngoài, để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, người Việt tỵ nạn cọng sản chúng tôi không dùng những chữ đó, thây vào đó là thăm viếng, đồng ý, hay nhà hộ sinh, phi hành doàn.. Ngờ vực là vì vậy. Không những nghệ sĩ hải ngoại về trong nước hát bài gì phải xin phép trước mà họ phải tuân theo những đòi hỏi yêu sách của nhà nưóc , vì quyền hành họ nắm trong tay,không phục tùng họ là mất luôn cả chì lẫn chài, trường hợp của ca sĩ chuyên trị nhạc lính trước đây Chế Linh là một kinh nghiệm đau thương. Nhưng ngoài nước thì họ không thể nào tác yêu tác quái như vậy được, cho nên nếu họ có tổ chức thì cũng không bao giờ xuất đầu lộ diện, mà chỉ đứng trong bóng tối để dật dây mà thôi và cần có cái vỏ bọc an toàn để che dấu tung tích, trong trường hợp này thì một ca sĩ chuyên trị nhạc lính , hai ca sĩ đang bị án treo phản bội và một tác giả của nhiều cuốn truyện có nôi dung không được nhà nườc bằng lòng thì còn gì hợp thời hơn, có phải vậy không Ông Ngạn. Trà trộn, giả danh tại những vùng chưa được “ giải phóng” để đánh lừa những kẻ cả tin là nghề của Cộng Sản, kinh nghiệm của những lần tranh đấu xuống đường trong hai chế độ Cộng Hòa trước đây đã cho chúng ta những bài học xót xa về ngón nghề này của họ.

      Trong phần trả lời cho câu hỏi trước đó, và được nhắc lại trong lần này Ông Ngạn đã nhiều lần lập lại điệp khúc sứ quán ở đó cũng làm khó dễ, 7, 8 lần kêu lên ép buộc bỏ Chú hay bầu Show địa phương gặp nhiều trở ngại bởi sứ quán , để chứng tỏ rằng Ông ta và những người bầu Show của Ông là những thành phần không được sứ quán ưa thích, như vậy thì tình hình có gì khả quan hơn không ? khán thính giả có thể suy ra Ông ta hoàn toàn trong sáng trong vụ văn nghệ 30/4 này chăng ?.Tôi đã sững sờ trước câu trả lời này của Ông Ngạn, tuy các nước như Ba Lan, Tiệp Khắc hay một phần của nước Đức hiện nay trước đây là những nước Cộng Sản, nhưng bây giờ đã ly khai với chủ thuyết này rồi, đâu có còn nằm trong phe XHCN nữa, không còn là xứ sở độc tài, dù mới mẻ nhưng người dân ở đây vẫn được hít thở ít nhiều không khí của dân chủ, tự do, thì tại sao cái “ sứ quán” thổ tả của nước CHXNCNVN lại có quyền kêu bầu Show lên, và tại sao bầu Show phải lên, không những lên một lần mà đến cả 7, 8 lần, tại sao vậy ? hay là những bầu Show và những người chủ chốt trong các buổi diển ở đây đều đã nằm trong quỹ đạo của các thế lực Mafia đỏ này từ lâu rồi.Tôi lại giật mình mà nghĩ rằng vậy thì những buổi Văn Nghệ do người Việt mình tổ chức tại các nước khác, bầu Show và những người điều hành có bị “sứ quán” làm” khó dể”, “ép buộc” hay “gây trở ngại” hay không ?.

      Thế rồi câu trả lời của Ông Ngạn khi nói đến uy quyền của “sứ quán”lại vang lên họ sẵn sàng có một lực lượng nghệ sĩ hùng hậu ở trong nước, họ chỉ muốn mang lực lượng ca sĩ ở trong nước ra diển mà thôi., làm tôi lại liên tưởng đến những chương trình văn nghệ của PBN , nơi Ông Ngạn và cô Kỳ Duyên thường trực làm MC. Trong thời gian gần đây, trên những DVD của PBN không còn xuát hiện những ca khúc chống cộng, hay vinh danh chính nghĩa Quốc Gia như bên Asia nữa, và thường xuyên cho trình làng những khuôn mặt mới toanh, chưa bao giờ tham dự vào những chương trình văn nghệ tại hải ngoại trước đây, dáng đi, kiểu đứng xem chừng cũng lạ lẫm, ngỡ ngàng lắm,. Oh, vô lẽ lại như vậy sao!!??.
      Nhân nhắc đến PBN, tôi xin mở ngoặc để miên man, ngoài lề một chút, mong mọi ngươì thông cảm, vì tôi cũng muốn nói chuyện này từ lâu rồi, nhưng chưa có dịp. Số là trong thời gian trước đây, chinh xác là năm nào tôi cũng quên rồi, Ông Tô Văn Lai, Ông chủ của PBN, khi quảng cáo cho cuốn PBN 100, đã xúc động báo cho bà con người Việt yêu văn nghê mình được biết là sau cuốn này thì PBN đóng cửa không còn hoạt động nữa vì lỗ chịu không nỗi trước nạn sang băng lậu. Lời giả biệt này còn được tô đậm nét bởi một vỡ kịch trong đó các nghệ sĩ chủ chốt của PBN như Quang Lê, Minh Tuyết, Như Loan …., giải nghệ và để kiếm sống họ phải xoay sang việc mở qúan ăn. Mọi người đều xúc động trước lời nói của Ông Lai, kẻ nào đã trót mua băng lậu thì tự hứa với lòng mình là từ nay về sau sẽ không chơi trò ma giáo này nữa, còn kẻ nào chưa bao giờ mua băng lậu thì cũng tự nhủ luôn luôn mua băng gốc như từ trước tới nay vẫn làm, nhất là cuốn PBN 100, và ai cũng nuối tiếc là từ nay mình sẽ không còn được coi những chương trình PBN nữa. Nhưng năm tháng trôi qua, lâu lâu lại thấy một cuốn PBN mới xuất hiện, hóa ra là vậy mà không phải vậy, PBN chưa chết, vẫn còn sống đây.

      Từ dạo ấy đến nay hình như đã phát hành đến cuốn 102 hay 103 thì phải (Có thể điều này không chính xác, vì sau khi nghe lời “ trối trăn” của "Giáo sư” Lai, tôi đã không còn mua và coi PBN nữa, nên không biết rõ ràng ). Con buôn, dù là buôn Văn nghệ cũng là con buôn, nhưng thôi, thế cũng đành một nhẽ đi, nhưng Ông Ngạn đâu phải là con buôn mà ít nhiều gìcũng là tác giả của hơn mấy chục đầu sách, có thể được coi là Kẻ Sĩ, thì phải có sĩ khí chứ. Đúng ra, khi Ông Lai vẫn mướn Ông làm MC cho cuốn PBN 101 thì Ông nên nói với Ông chủ của mình rằng: " Thưa ông, ông là con buôn, thì Ông có thể hành xử như thế, nhưng tôi không làm vậy được, xin Ông cho tôi rút lui , không cộng tác với Ông nữa, vì tuy nghèo nhưng tôi có lòng tự trọng của mình, người ta có thể ghét tôi, nhưng nhất định tôi không để cho ai khinh khi mình, thiên chức của người cầm bút không cho phép tôi làm điều này, và nhất là tôi không muốn lá mặt lá trái để đánh mất lòng thương mến, quý trọng của người Việt yêu văn nghệ khắp nơi đã dành cho tôi bấy lâu nay. Xin cám ơn Ông." Nhưng tiếc thay Ông Ngạn đã không làm được điều đó..

      Ngạn ngữ Pháp có câu: Dis- moi qui tu hantes, Je te dirai qui tu es.
      Không biết có nên áp dụng câu này cho Ông Ngạn trong trường họp này không nhảy ?.
      Xin đóng ngoặc để trở lại với buổi trò chuyện gìủa Ông Ngạn và Cô Hoàng Anh. Ông Ngạn đã thẳng thắn bày tỏ quan niệm của mình là không nên để ý đến các ngày Lễ của Cộng Sản trong việc tổ chừc các sinh hoạt của Cộng đồng của người Việt ỏ hải ngoại như các Show trình diển Văn nghệ chẳng hạn, vì làm như vậy là mình bị trói tay, bị lâm vào thế thụ động, mà Ông dung chữ “ né” để hình tượng hoá, và để cho ý tưỏng của minh trong vấn đề này được súc tích, rõ ràng hơn Ông đã cất cao giọng hỏi là tại sao mình phải bắt Con Cháu mình phải nhớ các ngày Lễ của đối phương trong lúc còn có nhiều việc đáng nhớ hơn ?, 37 năm trôi qua rồi tại sao mình phải bắt lớp trẻ phải nhớ đến ngày mất nước ?.
      Tôi cũng xin được nói thẳng với Ông Ngạn là tôi không đồng ý với Ông về vấn đề này.
      Những ngày lễ của Cộng Sản Việt Nam là những ngày đau buồn của dân tộc Việt thưa Ông Ngạn, và không biết đối với Ông thì thế nào, chứ riêng đối với người Việt tỵ nạn cộng sản chúng tôi, thì nỗi buồn này lại càng thấm thía, thâm trầm hơn nữa.

      Nếu Ông Hồ Chí Minh, kẻ tội đồ của Dân tộc , không sinh ra vào ngày 19-5, thì sẽ không có người du nhập chủ nghĩa cộng sản ngoại lai vào để đày đọa dân tộc mình, thì đất nước mình sẽ không triền miên chìm đắm trong , đau thương, ly tán mãi cho đến tận bây giờ, sẽ không có biết bao người chết oan trong cải cách ruộng đất, các văn, thi nhântrong Trăm Hoa Đua Nỡ sẽ không bị dày xéo đến tận cùng của nỗi oan khiên cơ cực, thì trên 5.000 người dân Huế vô tội, trong tay không có một tác sắt sẽ không bị tức tuởi cướp đi mạng sống như thời trung cổ vào buổi đầu xuân….

      Nếu không có ngày 30/4 thì sẽ không có biết bao Quân, Cán, Chính của VNCH bị trả thù một cách hèn hạ, nhỏ nhen để rồi chết dần chết mòn trong những trại lao động khổ sai được ngụy trang dưới cai tên “ Trạicải tạo”, sẽ không có biết bao dân lành bỏ xác trên rừng già hay dưới biển sâu trên đướng vuợt biên, vượt biển để tìm tư do, nơi chốn yên nghỉ của những người đã nằm xuống để mang lại nếp sống yên bình cho chúng tôi trong thời ly loạn sẽ không bị đào xới, phá bỏ, điêu tàn,, sẽ không có biết bao người bị lạnh lùng đuổi ra khỏi tổ ấm gia đình hay bị cướp đoạt trắng trợn tài sản mà mình đã bỏ biết bao công sức để gây dựng bằng mồ hôi , nước mắt trong bao nhiêu năm qua chiêu bài “kinh tế mới” hay “ cài tạo công thương nghiệp tư doanh”, và cuối cùng nếu không có ngày 30/4 thì đất nước mình sẽ không bị lụn bại, suy đồi về tất cả mọi mặt so với các nước trong cùng khu vực như ngày hôm nay, họa mất nước đang lơ lửng treo trên đâu dân tộc. Trong gia đình khi gặp việc đau buồn như Cha Mẹ qua đời hay gặp tai họa gì đó, thì khi kỷ niệm những ngày này thì Con, Cháu cũng tránh nhũng việc vui chơi, xa xỉ không cần thiết, niềm riêng đã vậy, lẽ nào nỗi chung mà không nhín nhịn được sao ông Ngạn ? Đây cũng là một nét đặc thù của truyền thống văn hóa Việt. Trong cái Vidéo Clip này Ông cũng cho mọi người biết rằng Ông là người truyền bá lại cho giới trẻ những tinh túy của văn hóa Việt nam, lẽ nào Ông không biết đến điều này sao ông Ngạn ?.

      Ngoài ra còn một lẽ nữa là chúng tôi không muốn những cái lưỡi gỗ ở Bắc Bộ Phủ có cơ hội để lu loa lên rằng những “ khúc ruột nghin dặm”, những “ Việt kiều yêu nước” đã xóa bỏ hận thù, hoà hợp hòa giải để chung tay xây dựng Tổ Quốc xã hội chủ nghĩa ngày càng tươi đẹp hon, Ông nghĩ thế nào nếu “ sứ quán” cho quay phim đêm diển 30/4 , có khuôn mặt của Ông rồi tung lên khắp mọi nơi với lời bình: “Kiều bào ở nước ngoài tổ chức vui chơi ca hát để chào mừng ngày miền Nam được hoàn toàn giải phóng”. Giản dị như vậy thôi chứ không phải chúng tôi “ né” những ngày này người Việt tỵ nạn chúng tôi không có gì phải tránh né, sợ hãi những ngày này cả và không xướng ca đàn hát bửa nay thì thì bửa sau , chẳng có gì quan trọng để Ông phải đao to búa lớn là “trói tay’ hay “thụ động “cả, xin Ông đừng quá lời. Nhân đây tôi cũng xin được phép hỏi Ông Ngạn là thù nhà, nợ nước mà Ông không muốn con cháu mình nhớ, thì Ông muốn chúng nhớ cái gì hả Ông Ngạn ?, và trong những lần nói chuyện với giới trẻ về lịch sử giống noi có khi nào Ông nhắc đến chuyện Hai Bà Trưng khởi nghĩa, haychuyện Nguyễn Trãi tiển Nguyễn Phi Khanh qua Tàu, và những lời khuyên mà Nguyễn Phi Khanh dành cho Nguyễn Trãi không hả Ông Ngạn ?.
      Đối với Ông thì có lẽ 37 năm là đã đủ dài để quên mọi chuyện, và “cuộc chiến cũ đã trở thành tiền kiếp” nên Ông cùng giới trẻ của Ông đã sẵn sàng cho một chuyến trở về để mà xây dựng lại quê Mẹ, để cho “ hạt giống đỏ” vươn mầm khắp nơi thì đó là quyền của Ông. Đối với chúng tôi, thì Quê Hương chỉ thực sự được thái bình , thịnh vượng, mới đích thực là Quê Hương khi mầm mống đỏ này hoàn toàn không còn đất sống trên dãi đất hình chữ S nữa,thì khi đó con Hồng cháu Lạc khắp nơi trên thế gìới mới yên tâm trở về để góp tay gây dựng lại giang sơn gấm vóc đã tả tơi rách nát sau bao nhiêu năm lầm than rên siết dưới ách thống trị của người cọng sản. Để phụ họa cho cái lập luận là không cần nhớ các ngày Lễ của đối phương Ông đưa ra giả thiết “ Con Chú rủi sinh vào ngày 19-5, Chú không được mừng sinh nhật à ? Thú thật với Ông Ngạn tôi thật sự lo ngại cho tình trạng sức khỏe của Ông khi đưa ra sự so sánh khập khểnh giữa việc làm lễ sinh nhật cho con với việc tổ chức vui chơi ca hát trong ngày Lễ của cộng sản.

      Con Ông sinh ngày 19/5, Vợ Ông sinh vào ngày 30/4 thì Ông phải làm sinh nhật cho Vợ , Con mình vào những ngày đó mà thôi, làm sao Ông chọn ngày khác được, còn một năm có biết bao nhiêu ngày cuối tuần, biết bao lần Long Weekend, để mà mở Đại Nhạc Hội, chọn không được ngày này, lần này thì chọn ngày khác, lần khác (Trừ trường hợp Ông muốn cho cái Đại Nhạc Hội của Ông rơi đúng vào ngày nào đó để chào đón một sự kiện nào đó mà Ông ưa thích thì lại là một chuyện khác) Ông làm sinh nhật cho Vợ, Con Ông thì chỉ trong phạm vi nhà của Ông, hay một nhà hàng nào đó, với số người tham dự 50, 70 hay 100, 150 là cao tay và cũng chỉ giới hạn trong bà con, bạn bè của Ông mà thôi, còn một Show diễn thì số người tham dự lên đến cả hàng nghìn người, lan rộng ra 2, 3 Thành Phố, tại sao Ông không nhận ra được sự khác biệt quá rõ ràng đó Ông Ngạn ?. Sự lo ngại của tôi càng tăng thêm khi nghe Ông đưa ra nhận xét “Internet có thể là một cái thùng rác” và vì vậy mà Ông ta không baogiờ dùng đến phương tiện này cả Mọi chuyện trên thế gian này đều có hai mặt, tốt, xấu, thiện và ác., muốn hay không muốn trong đời sống ai cũng đều gặp phải hai mặt này cả, không thể nào tránh khỏi, nên phải dùng trí óc tỉnh táo của mình để phân biệt đâu là chánh để mà theo, đâu là tà để mà tránh, người bình thường cũng khác người bất bình thường ở chỗ đó thôi Ông Ngạn ạ. Nói như Ông Ngạn thì xe hơi tuy thuận tiện nhưng nếu bất cẩn thì cũng sẽ gây tai nạn chết người, nên Ông không dùng xe hơi nữa, hay máy bay tuy nhanh chóng nhưng nều rủi ro thì cũng sẽ chịu phải tai họa thảm khốc, nên khi đi Show từ nước này sang nước khác bầu Show không cho Ông dùng máy bay mà khuyên Ông chỉ nên đi ..xe đạp mà thôi thì chắc người ta sẽ gởi Ông bầu Show này về Biên Hòa ngay. Hiện nay những lời trần tình của Ông cũng đang được gởi tới khán thính giả qua Internet, thế thì Ông nghĩ thế nào?, những cái này cũng là rác cả hay sao ?.

      Trước khi trả lời câu hỏi Chú có dự định về Việt Nam làm Show không ? Ông đã rào trước đón sau rất nhiều, và hình như là để chuẩn bị cho chuyến về nguồn của Ông trong tương lai , Ông đã biện bạch rất nhiều cho việc trở về của ..người khác và quảng cáo không công cho chế độ nào là thuần túy kinh doanh, nào là sau khi có nhũng bầu Show tư, nên số lượng ca sĩ hải ngoại về trình diển trong nước ngày càng đông…, riêng Ông nếu có về thì sẽ đi xuyên Việt để làm văn nghệ thuần túy mà thôi chứ không có chuyện này nọ gì hết. Vì quá chú trọng đến một vấn đề mà Ông đã quên một vấn đề khác là là Ông đã mâu thuẩn với chính mình. Phần trước Ông đã khẳng định là đối vói chúng ta Văn nghệ chỉ là giải trí, nhưng đối với cọng sản thì không, họ rất coi trọng vai trò của Văn nghệ, điều này khiến mọi người hiểu rằng đối với cọng sản Văn nghệ còn là một thứ vũ khí đấu tranh chính trị nữa, hiểu như vậy là đúng không có gì sai cả,thế thì ai tin là Ông đi Việt Nam chỉ để ..kể chuyện ma mà thôi ?. Ông Ngạn ?.
      Theo cách trình bày của Ông thì Ông hiểu rất rõ tình hình tại Việt Nam hiện nay, vì thế chắc ông cũng thừa biết Việt nam đang áp dụng chế độ “ kinh tế thị trường theo định hướng XHCN”, đây là một cái quái thai do các đỉnh cao trí tuệ sáng chế ra,chứ trên thế giới không có một nước nào có một hệ thống kinh tế quái đản như vậy cả, nhưng nôm na thì hiểu rằng là xí nghiệp, công ty, trung tâm…., quốc doanh , tư nhân, công tư hợp doanh…., gì đó thì gì, cùng phải nằm trong quỹ đạo của nhà nước, phải chịu sự quản lý gắt gao của đảng, thế thì các “công ty biểu diễn nghệ thuật “ do bầu Show tư nhân làm chủ có khác gì trung âm Duyên Dáng của Đoàn Thanh Niên cọng sản đâu ?, chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi. Sau khi rào đón kỹ càng như vậy Ông đã hững hờ trả lới là chưa nghĩ đến chuyện về, cô Cháu dại dột hỏi tiếp Vì sao ?, Ông lờ, không trả lời và xoay qua vấn đề khác. Như vậy là câu hỏi vì sao vẫn chưa có câu trả lời, thực ra cũng chẳng khó khăn lắmđể tìm lời giải đáp cho câu hỏi này. Nếu Ông Ngạn đi Việt Nam, thì khi trở về Ông sẽ bị Cộng Đồng người Việt tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại tẩy chay, băng, truyện của Ông làm ra không ai mua, các chương trình Văn Nghệ do Ông lám MC, vé bán không quá nửa rạp, bầu Show lỗ chỏng cọng và sẽ không mời Ông nữa, nồi cơm của Ông bị đe dọa, sau khi tính toán cân nhắc, mặc dù bên Việt nam trả tiền cho Ông 5 gấp 7 lần cao hơn ở hải ngoại (Ông nói vậy thì nghe vậy, chứ thực hư thế nào thì chỉ có Ông và…Trời biết mà thôi )., nhưng hơn bù thua Ông thấy ở lại, chưa đi VN vội vẫn lợi hơn nên Ông chưa đi. Chuyện đi hay ở của Ông chỉ là kết quả của một sự tính toán cân nhắc lợi hại mà thôi. Nhưng đó là nói chuyện trước đây kia, còn bây giờ tình hình thay đổi rồi, nhất là sau khi nghe những lời trình bày của Ông trên cái Vidéo Clip này, nếu Việt Nam có mời Ông nữa thì Ông nên đi, chưa chừng đi như thế mà có lợi hơn ở lại đó Ông Ngạn ạ. Tuy kỹ lưỡng như vậy, nhưng có chỗ thì Ông lại không dè dặt mà nói như đinh đóng cột là chúng ta đánh giặc ở một nơi không có giặc, thành ra chúng ta phải chế giặc ra mà đánh.. Có đấy Ông Ngạn ạ, chỉ có điều giặc phía trước thì dễ nhìn, còn giặc sau lưng lại khó thấy mà thôi, chắc Ông vẫn chưa quên chuyện Mỵ Châu, Trọng Thủy ?.
      Để chuẩn bị kết thúc cho buổi nói chuyện, cô Cháu sau khi kể công trạng đóng góp của Ông Ngạn đã thắc mắc vì sao không thấy trên mạng khen tặng Ông, mà chỉ một cái Show 30/4 thì lại có rất nhiều lời bàn tán xôn xao, khó nghe, để trả lời Ông đã trích một câu mà Ông đã viết trong cuốn “ Kỷ niệm sân khấu” . Văn hóa Mỹ nặng về khuyến khích, văn hoá Việt nặng về đả kích. Có thật không Ông Ngạn, có lẽ vì không đọc cuốn “Kỷ niệm sân khấu” của Ông nên không ai biết câu đó để ‘ nhảy dựng” lên mà phản đối, bây giờ nghe Ông nhắc lại, chắc chắn sẽ có nhiều người “ nhảy dựng”, trong số đó có tôi. Ông Ngạn, Ông có giận thì nuốt vào đừng vì giận quá mất khôn mà thốt lên những lời chối bỏ truyền thống tốt đẹp của Ông, Cha, và chối bỏ ngay chính cả mình nữa.

      Văn Hóa của một dân tộc được hình thành và gìn giữ trong một khoảng thời gian dài từ thuở dựng nước cho đến ngày mất nước với bao xương máu hy sinh của tiền nhân, thế mà hôm nay có kẻ lạnh lùng gói gọn bằng 2 chữ “đả kích”, mà nào có phải là ngoại nhân dị tộc gì cho cam, cũng là da vàng mũi tẹt mà, đúng là giặc trước mắt dễ nhìn, giặc sau lưng khó nhận , hay là Ông không còn là đồng chủng với chúng tôi nữa Ông Ngạn ?
      Nhưng chuyện Ông có còn là người Việt nữa hay không cũng chưa đáng bận tâm lắm, điêu lo ngại là những người trẻ,mà theo Ông nói là thường xuyên được sự dẫn dắt của Ông về truyền thống văn hoá Việt kia, những người như cô Hoàng Anh chẳng hạn, những người này thọ nhận được loại văn hóa gì từ sự hướng dẫn của Ông, ? hay là loại văn hoá đả kích, loại văn hóa chồng đánh vợ, loại văn hoá chưỡi bới.., nếu rủi ro mà đúng như vậy, thì quả thât Ông có tội lớn lắm Ông Ngạn ạ, tội làm hỏng cả một thế hệ trẻ trót dại theo Ông. Hiện nay ở trong nước bạo quyền cọng sản vì tham quyền cố vị, vì theo tiền tài danh vọng, mà quên đi những giá trị truyền thống cao đẹp của Ông , Cha đã làm cho xã hội suy đồi tận cùng, đạo đức suy thoái trầm trọng, giới trẻ mất phương hướng, băng hoại, chỉ biết ăn chơi, hút xách hưởng thụ, thì ở ngoài nước nguy cơ này cũng hiện tiền, do đâu, chắc ai cũng hiểu. Bởi thế, nên chăng các bậc phụ huynh vùng Toronto có Con Em đang được Ông Ngạn dìu dắt trên con đường văn hóa đặt ra câu hỏi: có nên tiếp tục gởi gắm con em mình cho Ông Ngạn chăm sóc, trông nom về mặt văn hóa nữa hay không ?, không khéo quý vị đang giao trứng cho ác đấy quý vị ạ, và người Việt tỵ nạn cọng sản trên toàn thế giới có nên đặt ra câu hỏi: có còn tiếp tục đón nhận những sản phẩm văn hóa của Ông Ngạn như từ trước đến giờ nữa hay không ?.
      Tóm lại, sau khi coi xong cái Vidéo Clip này, tình hình vẫn không có gì sáng sủa hơn, mà ngược lại là đàng khác, tôi có một tiếc nuối là phải chi Ông Ngạn đừng làm cái Vidéo Clip này, phải chi mình đừng biết buổi trò chuyện này thi hay biết mấy, nhưng tiếc thay một lời nói đưa ra, bốn ngựa chạy theo cũng không kịp, mọi chuyện đã quá lỡ làng rồi, đã vậy thì đành phải vậy thôi, biết sao bây giờ.

      Để kết thúc, tôi cũng hy vọng như Ông Ngạn là chỉ một lần , và chắc chỉ một lần này nữa thôi, những xấc xược, mâu thuẩn, hợm hĩnh, quanh co, mai mỉa chua cay sẽ không còn nữa, sẽ không còn những xáo trộn làm vẩn đục bầu không khí trong lành của cộng đồng, sẽ không còn có kẻ bất chính trong cộng đồng nữa, vì một lẽ đơn giản là:

      CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN CỌNG SẢN CHÚNG TÔI, ĐÃ QUÊN , QUÊN HẲN, QUÊN ĐOẠN ĐÀNH MỘT MỘT CON CHIM ĐÃ TÁCH ĐÀN: ÔNG NGUYỄN NGỌC NGẠN.

      HÀ XA XỨ
      Quý Xuân Nhâm Thìn

      Nước Nam làm quỷ không đầu.
      Còn hơn khanh tướng công hầu Bắc phưong.
      Last edited by Ha Vo; 04-29-2012, 09:35 PM.

      Comment



      Hội Quán Phi Dũng ©
      Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




      website hit counter

      Working...
      X