Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Trả Lời Người Yêu

Collapse
X

Trả Lời Người Yêu

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Trả Lời Người Yêu

    Thi sĩ Thâm Tâm (Nguyễn Tuấn Trình, 1917 - 1948) có những dữ kiện và chứng minh rất hấp dẫn nói đến sự liên hệ tình cảm của ông với TTKh có vẽ như vững trãi hơn và đáng tin tưởng hơn so với ký giả Thanh Châu và thi sĩ Nguyễn Bính.

    Dữ kiện đầu tiên từ bút hiệu TTKh đã là một dấu tích thuận lợi cho thi sĩ Thâm Tâm tuyên bố với nhân gian là TTKh người yêu của mình vì đó là sự gán ghép hai tên Thâm Tâm và Khánh, tên của cô gái, người yêu của ông mà thành.

    Nhưng Phạm Thanh tác giả cuốn Thi Nhân Việt Nam Hiện Đại lại cho rằng, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên và tưởng tượng vu vơ của Thâm Tâm mà thôi. Thật ra TTKh chẳng phải là người yêu của ông nào cả. Nữ sĩ chính là Trần Thị Khánh (TTKh), một nữ sinh ở phố Sinh Từ, Hà nội, cô ta yêu tha thiết một thanh niên, nhưng vì bị ép buộc của gia đình phải lấy một người đàn ông khác nhiều tuổi hơn, tên là Nghiêm...Đơn giản chỉ có thế thôi !

    Dư luận lúc đó cũng chẳng biết đúng sai ra sao vì sau khi "Bài thơ cuối cùng" được đăng báo vào giữa năm 1938, TTKh biệt tích trên thi đàn. Nhưng mãi đến năm 1940 nhà thơ Thâm Tâm mới nhẩy vào để nhận là người yêu của nàng. Ông làm một bài thơ khá dài vơi tựa đề là "Trả lời người yêu" dành tặng riêng cho TTKh, trong đó ông đã gọi tên nữ sĩ là Khánh, một bài thơ rất hay, rất não nùng bằng những câu thơ có tí phiền giận tác giả TTKh, người yêu của ông



    Trả Lời Người Yêu

    Thâm Tâm - Trả lời TTKh


    Các anh hãy chuốc thật say,
    Cho tôi những cốc rượu đầy rồi im !
    Giờ hình như quá nửa đêm,
    Lòng đau, đau lại cái tin cuối mùa.
    Hơi đàn buồn như trời mưa
    Các anh tắt nốt hương thừa đi thôi !
    Giờ hình như đã tối rồi
    Bánh xe đã nghiến, đã rời rã đi... !
    Hồn tôi lờ mờ sương khuya,
    Bởi chưng tôi viết bài thơ trả lời
    Vâng tôi vẫn biết có người
    Một đêm cố tưởng rằng tôi là chồng
    Để hôm sau khóc trong lòng
    Vâng, tôi vẫn biết cánh đồng thời gian
    Hôm qua rụng hết lá vàng,
    Và tôi lỡ chuyến chiều tàn về không.
    Tiếng xe trong vết bụi hồng
    Nàng đi thủa ấy nhưng trong khói mờ
    Tiếng xe trong xác pháo xưa
    Nàng đi có mấy bài thơ trở về.
    Tiếng xe mở lối vu qui
    Hay là tiếng cắt nàng chia cuộc đời
    Miệng chồng Khánh gắn trên môi,
    Hình như mắt Khánh sáng ngời còn mơ.
    Đàn xưa từ chia đường tơ,
    Sao tôi không biết hững hờ nàng đan
    Kéo dài một chiếc áo len,
    Tơ càng đứt mối, nàng càng kéo dây.
    Nàng còn gỡ mãi trên tay,
    Thì tơ duyên mới đã thay hẳn màu
    Chung hai thứ tóc trên đầu,
    Bao giờ đan nổi những câu ân tình.
    Khánh ơi, còn hỏi gì anh ?
    Lá rơi đã hết màu xanh, màu vàng.
    Chỉ kêu những tiếng thu tàn,
    Tình ta đã chết anh càng muốn xa.
    Chiều tàn, chiều tắt, chiều tà,
    Ngày mai, ngày mốt, vẫn là ngày nay.
    Em quen mất lối chim bay,
    Và em sẽ chán trông mây trông mờ.
    Đoàn viên từng phút, từng giờ,
    Sóng yên lặng thế, em chờ gì hơn ?
    Từng năm, từng đứa con son,
    Mím môi vá kín vết thương lại lành.
    Khánh đi còn hỏi gì anh,
    Ái tình đã vỡ, ái tình lại nguyên.
    Em về đan nốt tơ duyên,
    Vào tà áo mới, đừng tìm mối xưa.
    Bao nhiêu hạt lệ còn thừa,
    Dành ngày sau khóc những giờ vị vong.
    Bao nhiêu những cánh hoa lòng,
    Hãy dâng cho trọn nghĩa chồng, hồn cha.
    Nhắc làm chi chuyện đôi ta,
    Bản năng anh đã phong ba dập vùi
    Hãy vui lên các anh ơi !
    Nàng đi tôi gọi hồn tôi trở về
    Tâm hồn lạnh nhạt đê mê,
    Tiếng mùa lá chết đã xê dịch chiều.
    Giờ hình như gió thổi nhiều,
    Những loài hoa máu đã gieo nốt đời.
    Tâm hồn nghệ sĩ nổi trôi,
    Sá chi cái đẹp dưới trời mong manh.
    Sá chi những chuyện tâm tình,
    Lòng đau, đau chứa trong bình rượu cay

  • #2
    Thanks cb ĐĐ .. post bày thơ hay !

    Comment



    Hội Quán Phi Dũng ©
    Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




    website hit counter

    Working...
    X