Anh KHÔNG QUÂN cho em xin hai chữ… “Lễ Độ” !
Cám ơn bạn đường cho tôi chút cảm tác, ngỏ hầu tôi có thể ghi lại chuyện đời Không Quân thi vị & thân thiện, và... đầy huấn nhục!!!
THH
*
Cảm tình đó lâng lâng chiều tĩnh mịch.
Như thi sĩ yêu quan hà anh lính.
Như họa sĩ yêu bức tranh đa tình.
Như con người yêu tự do bay bổng.
Như Không-quân vút cánh vào thinh không.
Lái con tàu lả lướt người trong mộng.
Phi đạo nối liền tình yêu không phận.
Tình rất đẹp tôi trao đến tha nhân... (*)
Năm 1965... Tôi mệt nhọc vác ba lô xuống bến tàu Cầu Đá. Đoàn Không-quân nhóm tôi gồm có bảy mươi bốn sinh viên sĩ quan khóa sinh, cộng với mấy trăm tân binh Không-quân. Những đoàn xe GMC vù vù chở mọi người về căn cứ 12. Hàng chữ: "Trung Tâm Huấn Luyện Không-Quân - Căn Cứ 12" đập ngay vào mắt mọi người.
Con đường tráng nhựa khá dài, có lẽ dài đến bảy tám trăm mét, chạy quanh doanh trại. "Vòng Cộng Hoà" sừng sững giữa các bãi cỏ xanh tươi. Nơi đây chuyên dành để sinh-viên sĩ-quan đàn anh sắp ra trường, sẽ tập trung đàn em khoá sinh lại, họ tha hồ "nhồi" cho tân khoá sinh có sức khỏe, kiên cường, nhẫn nhục, có sức chịu đựng dẻo dai trong quân đội. Cạnh đấy chưng bày chiếc máy bay F8F Bear Cat, loại phi cơ một cánh quạt tấn công của Pháp. Đồng thời chiếc máy bay nầy từng dùng huấn luyện đợt phi công đầu tiên của Việt Nam.
Câu Lạc Bộ có nhiều người đang ăn uống, nhiều người giải trí: đánh bida, pingpong. Phía trên kia là văn phòng điều hành khóa sinh, nơi làm việc của Đại-úy Trưởng-đoàn khoá-sinh. Văn phòng ông Thượng-sĩ Cơ Bản Huấn Luyện người Mỹ. Văn phòng đoàn cán-bộ sinh-viên sĩ-quan. Những khoá-sinh đi trước tôi chưa được tuyển chọn đi du học. Thường đề-bạt lên làm cán-bộ (Trung đội, Đại Đội, Tiểu Đoàn. Ai càng “thâm niên... phạn xá”, hi hi hi... thì cấp chức càng… bự). Vòng nhỏ là Vòng-Khóa-Sinh. Tức là sân nhỏ giữa doanh trại. Nơi mỗi cuối tuần có đám sinh viên sĩ-quan, khóa-sinh nào bị phạt, sẽ thi hành lệnh "dã chiến" là chính tại nơi nầy. Sân rất lớn nằm ngay bên dãy nhà tiền chế. Theo kiểu ba-rắc của Mỹ, ở giữa là hai dãy nhà vệ sinh, nhà tắm công cộng. Phía trên là văn phòng để điều hành khóa sinh.
Bạn chung khóa sinh với tôi gồm đủ mọi miền, đủ thành phần, đủ hoàn cảnh. Họ cùng quy tụ về dưới mái trường Không-quân Mẹ: Vừa thất thểu qua khỏi cổng trường, tất cả chúng tôi được tách riêng ra, xếp hàng ngay ngắn, chờ điểm danh. Tân-binh được hướng dẫn viên cho đi thẳng xuống khu nhà đằng phía xa xa kia.
74 Khoá-sinh sinh-viên sĩ-quan Không-quân thì ghé lại trước cổng trường. Sinh viên sĩ-quan vác ba lô đi vào giữa sân. Đầu tiên, khoá sinh xếp hàng theo thứ tự cao, thấp. Những anh nào cao lêu nghêu, thì đứng trước, đứng trên. Những anh thấp đứng dưới, đứng sau. (chi lạ ha, tôi cứ tưởng là ai thấp, lùn, ốm o thì phải đứng trước, đứng trên, mình nhìn mới “thấy đường” chớ! Ai dè... lại tréo cẵng ngỗng thế! Tôi thấy một sĩ quan huấn luyện rất cao lớn, to con, gần giống như người Mỹ to cao vậy. Khi ông ta mở miệng ra, mọi khoá sinh nghe mà phát khiếp! Giọng nói ông ta tốt, sang sảng, rổn rảng, oang oang. Không phải là giọng nói, mà giống như là giọng ông ta gầm hét quá to (chả cần loa liếc gì):
- Trong số các anh. Có ai là sinh viên đại học. Hãy bước ra khỏi hàng. Đứng qua bên phải đây.
Trong bụng tôi mở cờ reo vui, thích thú sung sướng thầm nghĩ: "Chà! Oai nhe! Le lói nhe! Đã nhe, sung sướng, ưu đãi nhe! Chắc là đám sinh viên nầy được phè phỡn ưu tiên nhe. Khỏe re à nhe". Tôi cùng một nhóm nhỏ độ chừng bảy tám tên, vội vàng hăng hái bước ra khỏi hàng, lẹ làng đứng qua bên phải. "Ông to con" kia hất hàm cho các cán bộ Trung-đội-Trưởng dẫn đám đông còn lại bắt đầu "chào sân". Nghĩa là bắt đầu chạy quanh Vòng Cộng Hoà. Sau hết, ông ta quay sang phía bọn tôi, “hét” tiếp:
- Các anh được cha mẹ ông bà cho ăn no, rồi vác thân tà tà ung dung đi học. Hay lắm. Tốt lắm. Giỏi lắm! Sung sướng lắm. Mà các anh không biết nương thân. Còn bày đặt tụm trăm tụm ngàn biểu tình biểu tọt, phản đối la hét chống báng nọ kia ầm ĩ. Các anh có biết: Vì các anh ưa náo động, ưa dợt le, ưa làm ta đây am tường mọi vấn đề chính trị, các anh lên mặt ta đây rành đời, thường quấy rối, quậy phá lung tung ở ngoài xã hội muốn bình an kia. Mà chúng tôi ở đây bị cắm trại liên miên không? Bây giờ, các anh đã vào đây rồi. Chúng tôi sẽ cho các anh biết: Thế nào là lễ độ. Đâu là kỷ luật sắt trong quân ngũ... nà! Nào. Chuẩn bị. Các anh hãy chạy theo tôi.
Thế là ông ta chạy trước rõ nhanh. Các khóa sinh Không-quân tuần tự lúp xúp chạy theo sau lưng ông. Cứ thế mà chạy. Vừa chạy, ông ta vừa hét to:
- 65...
Các sinh viên sĩ-quan phải cố "gào lên" to hơn:
- Khỏe.
Cứ thế, chúng tôi bị "hành hạ, tra tấn" cho đến quá mười giờ đêm. Có hơn một nửa khóa sinh đã ngất xỉu. Họ nằm vật ra bên vệ đường. Chả có ai "ân cần" thương xót chăm sóc, giật tóc giật tai, tạt cho tí nước nôi vào người cho tỉnh, hay cho ăn uống tí gì. Họ cứ nằm lì (y như trẻ con "nằm vạ" ra đó). Khi nào ai tỉnh dậy, thì tự động bò lết về sân. Còn tôi sao khoẻ đến thế nhỉ? Mặc dù lúc đó tôi ốm nhom. Có lẽ do hồi trước ở Đà Lạt tôi phải đi bộ rã gối rã giò nhiều. Ngày ngày có ít nhất là ba bốn lần tôi đi lên đi xuống: từ trong đại học, đi ra phố, về nhà. Đi hoài, nên tôi đi bộ quen chân rồi chăng? Chả rõ. Chỉ biết là tôi nhìn vào cái lưng của thằng khóa sinh chạy trước tôi. Cứ thế mắt nhắm mắt mở, tôi cắm đầu chạy riết.
Cho đến khi hơn hai phần ba những anh bạn kia đã "rụng rời tả tơi". Ông ta mới cho mấy anh chạy khật khưỡng lẻo khoẻo như tôi dừng lại. Tất cả về tập trung ở sân cỏ. Ông ra lệnh cho từng cặp đi qua nhà kho (kế bên dãy nhà khóa sinh). Khóa sinh phải tự túc khiêng giường, tủ, bàn, ghế. Trời đất! Chúng tôi đang đói cồn cào và mệt lả người. Tôi đi khiêng đồ dùng với Vinh. Hai người ở một phòng, chúng tôi cùng đựng áo quần trong một cái tủ sắt. Một bên là đồ dùng của tôi. Một bên kia là của Vinh. Lúc xong công việc, đã hơn nửa đêm, tôi càng mệt muốn đứt hơi thở.
* * *
Những hình phạt ở đây hầu hết có tác dụng của việc huấn luyện thể chất khoẻ mạnh, cường tráng như: "nhảy xổm", "hít đất", "tấn công", "đi vịt", "bò", "lăn". Cán bộ mang găng tay trắng tinh, họ tìm kiếm những chỗ ngóc-ngách mà quệt vào. Thử hỏi làm sao chả có tí bụi chớ? Cứ thế, họ lầm lì rút trong túi áo của khoá sinh ra một tờ giấy: Ghi phạt vào chiều thứ bảy. Bị phạt, thì trong vòng chừng vài giờ từ trong phòng: khoá sinh ấy chạy lên sân, các bạn "bị kỷ luật" phải thi hành bất cứ lệnh phạt nào. Nếu ai làm sai, là bị phạt hít đất. Có những lệnh trớ trêu buồn cười lắm. Như cán bộ hét:
- Anh về phòng mặc ngược áo treillis. Mặc trái quần kaki. Một chân bên phía mặt mang botte de saut. Một chân bên trái mang giày bata. Các anh bị phạt chỉ có mười phút, để thi hành.
Mệt ơi là mệt, nhưng rất vui. Khi ra lệnh thì cán bộ hét oang oang. Nên bạn ở trong phòng khác đều nghe rõ. Thế là sinh viên sĩ quan ở chung phòng với bạn ấy, nếu ai không bị kỷ luật, họ liền tận tình giúp người bị phạt làm thật nhanh, nghĩa là họ sắp xếp sẵn sàng đầy đủ mọi thứ. Anh bị phạt kia lo chạy về phòng, nhờ có bạn phụ giúp mặc đồ, gài nút áo, mang giày, thắt dây giày, như thế mới kịp. Thử hỏi, nếu không có sự yểm trợ của bạn đồng môn trong phòng giúp đỡ mặc áo, xỏ quần, mang giày; thì làm sao kịp chớ!? Vậy mà khi tôi chạy lên, cũng bị phạt năm mươi cái hít đất. Tôi trợn mắt hả miệng thở, mệt hộc xì bơ.
Sau nầy tôi mới biết vì Vinh to con đẹp trai và khỏe, học giỏi. Tính tình Vinh đàng hoàng dễ thương. Cán bộ thấy nó “có uy” thế, nên ưa “ưu ái chiếu cố chăm sóc” hai chúng tôi. Họ "siêng năng" tới phòng tôi "hỏi thăm sức khỏe"! Vô tình ở chung với Vinh, tôi cũng vướng vào cái thảm hoạ bị "trù dập tả tơi, bị đì tới bến". Khi khổng khi không hai đứa vô cớ bị phạt "dã chiến" hoài. Nghĩ cũng tức bực vì sự vô lý ấy, mà đành nín khe im re chịu trận "vâng lời" là thượng sách mờ. Thì ra, trong quân trường họ cố rèn luyện cho khoá sinh lấy "đức vâng lời" làm điều tiên quyết. Bất kể "lệnh lạc" đó ra sao, có đúng hay nực cười! "Thi hành trước, khiếu nại sau" mà! Những lần sau khi bị phạt chung, toàn khóa sinh thường thì thầm bảo nhau:
- Khi chạy qua khu sinh-viên sĩ-quan đàn anh đã ngủ. Tụi bây nhớ gào lên cho thiệt to nghe:
- 65...
- Khỏe.
- Nhớ chưa?
Cứ thế, khóa sinh Không-quân quay mặt vào cửa phòng ngủ của cán bộ, hết sức gân cổ hét la thật to. Chúng tôi ở ngoài sân nghe còn muốn điếc con ráy. Thế là có kết quả ngay. Có mấy ông cán bộ coi sinh viên sĩ quan "bự" hơn, (là Đại Niên Trưởng) đã kêu cán-bộ Đại-đội-Trưởng lên la mắng, rầy rà:
- Có phạt tụi nó. Thì phạt ban ngày. Ban đêm để cho "ông" ngủ nha.
Tôi không thể nào quên về thời kỳ “Huấn Nhục”, nó cay đắng mà thi vị lắm! Cũng tựa như cái sự cay của ớt, cái chua của chanh, cái mặn ngọt của tương; để làm cho tô phở ngon thêm hấp dẫn! Ới nầy! Các em gái hậu phương hỡi! Chắc các em ưa đứng “ngắm nghé” quý anh ở ngoài hàng rào của quân trường Không-quân, các em sẽ lạ lẫm với hai tiếng “Huấn Nhục” lắm, phải không các em? Tôi nghĩ lại cũng thấy mục đích cao cả và tuyệt diệu của việc nầy. Người ta đã cố tình huấn luyện cho mình hiểu: "Kỷ luật là sức mạnh của quân đội" là như thế nào! "Trên" ra lệnh, là "Dưới" răm rắp nghe và thi hành! Chứ lỡ mà khi ra trận, thì không ai có thời gian giải thích nầy nọ đâu! Họ chỉ cần thuộc cấp phải lắng nghe, tuân phục, chấp hành lệnh ban ra thôi!
Nào, tôi kể sơ sơ như vầy là các em sẽ hiểu, mà không cần giải thích nha. Các em hãy ngồi bên nghe tôi tâm tình nè: Các em có biết không? Một ông Niên Trưởng nọ tự dưng đứng trước một chàng khoá sinh hỏi:
- Nầy, ông cao bao nhiêu vậy ông?
- Dạ, 1m68.
- Thấp vậy mà cũng vô Không Quân ha. Hai mươi cái hít đất đi ông.
Có một ông... "gian ác" khác, cầm trái ớt hỏi một khóa sinh:
- Trái gì đây ông?
- Dạ, trái ớt.
- Tầm bậy! Đây là trái chuối. Mười cái nhảy xổm đi ông.
- Ông nói lại coi, đây là trái gì?
Anh khoá sinh ngán quá, trong bụng chửi thầm, nhưng cũng:
- Dạ trái chuối.
"Ngài niên trưởng" cười cười:
- Trời đất! Nó là trái chuối à, vậy thì ông ăn hết, xem nó có ngọt không ông?
Bắt buộc là chàng khoá sinh đứng thộn ra ăn nguyên trái ớt, không dám nhăn mặt cãi lệnh à! Đó! Các em hiểu thế nào là “Huấn Nhục” chưa? Nhiều cái tức cành hông, tức như bò đá; mà ở đây các anh không cần biết lý do; để lý giải hay lập luận gì hết!? Ba cái tự ái vặt của đời sống dân sự, sự cải lý của chàng học sinh, sinh viên, nếu khi đã vào đây rồi: là đồ bỏ, anh ta không được ngóc đầu dậy rông rống, chỉ chỏ la ó phản đối biểu tình ở trong Quân Trường. Các em à!
Có nhiều trò “Huấn Nhục”... "quái chiêu" hơn, ác liệt hơn! Nghe mà ớn. Tôi đồng ý với quý anh em là: “cái gì vừa vừa... phải phải..., là nó rất hay”... Có mấy "cha" Niên-trưởng vô ý, hay có tâm "xà" chế ra những hình phạt: làm ảnh hưởng đến sức khoẻ, hoặc gây thương tật cho sinh viên sĩ-quan, là không nên, không thể được. Về phía dã chiến (từ một ông vua dã chiến), thì tôi khoái cái trò mỏi lưng, đau đầu gối:
- Lấy que tăm xỉa răng đi đo chu vi sân phạn xá.
Cán bộ lại còn hù:
- Đo cho đúng vào, nghe không. Trước anh, đã có nhiều người đo rồi. Nên tui đã có con số đo sân nầy rõ rệt. Nghe.
- Cầm muỗng cà phê đi băng qua sân, hứng nước. Rồi trở lại băng sân, đỗ nước vào bi đông.
- Chuyện sau nầy thì tôi càng không mấy vui: để ngón tay lên mui nap-rocket, (hình mui tháp ngang đầu gối), rồi chạy xung quanh… Mẹ kiếp! nghĩ lại còn muốn mữa!
- Bắt khóa sinh đứng nhìn mặt trời giữa trưa nắng. Nhẹ nhàng đấy, nhưng "cha nội niên trưởng" nầy có hiểu không, chúng tôi sẽ bị “mù”: dân phi hành cần phải bảo trọng cặp mắt quý giá đến dường nào!
- Cái trò nửa đêm mưa bắt khóa sinh vừa hít đất, vừa nhìn bóng đèn. Cũng không vui, sẽ bị hư “đôi mắt phi tiêu” như chơi.
Anh Lương vẫn nói:
- "Lễ độ" cái con... khỉ! Từ ngày có cái Liên Đoàn sinh viên sĩ quan, mới có người nghĩ ra "nghi thức" tiếp đón tân SVSQ ngày vào quân trường mẹ đó như thế chớ. Theo tập tục từ các quân trường lớn, lúc khóa sinh ngồi trên tàu thủy vừa hết say sóng, thì liền bị quý niên trưởng cho thử sức với bão táp quay cuồng, dồn dập, liên tục... “phờ người”, chớ chẳng phải chơi.
Có nghe khóa sinh xì xào tâm sự nhỏ to với nhau vào những phút giây cho nghỉ xả hơi, ta mới thấy được bản lĩnh của từng người; ôi thôi: hỉ, nộ, ái, ố: có đủ cả; đứa thì lấy làm vui khi thấy thằng khác bị phạt. Đến khi tới phiên mình bị phạt, thì trong bụng không tức giận cũng ấm ức. Đứa nào có cái tướng dễ thương, bị “quay dế” ít, thì trong lòng có cảm tình với đàn anh. Đứa nào có cái mặt thấy dễ ghét, thì lại bị hành hạ liên tục, rồi sinh ra oán ghét.
Tại sao lại… "lễ độ” cái con khỉ? Ai đời thằng nhóc con mới bận áo lính chưa được bao năm, mà dám phùng mang trợn má, ra lệnh nọ kia với một ông già như tui. Tui hơn nó cỡ chín mười tuổi đầu. Tôi mặc quân phục hơn nó cỡ chín mười năm, lãnh lương hơn nó hai ba bậc, mà tôi phải gọi nó là niên trưởng! Ôi thôi! Nói chơi vậy cho vui và hàn huyên tâm sự thôi, chớ đó là tập tục cổ truyền từ phương Tây rồi sang phương Đông, nghi thức làm nên truyền thống là phương pháp đào luyện bằng thực tiễn, là bàn tay điêu khắc ra một thế hệ hào hùng, “danh tiếng”, có lý tưởng, có tình huynh đệ chi binh mà. Nếu không có “lễ độ” trong quân ngũ, thì súng ống sẵn đó, khi tức giận lên mình tự ái không thể tự chủ, có ai nhớ gì quy củ kỷ luật trong quân trường; cứ mạnh ai nấy nổi giận làm loạn, thì còn gì là kỷ luật quân đội và gia phong quân trường mẹ nưã! Phải không qúy vị? Ngay cả tên cán bộ phạt tôi nhiều nhất, hoá ra là thằng Thanh. Cứ đêm đêm đến, nó cố tình kêu tôi ra, phạt tôi năm mươi cái hít đất.
Thi hành xong. Tôi đứng nghiêm chào, và la to:
- Sinh-viên sĩ-quan Lữ Phi Hành… khoá 65... Thi hành lệnh phạt xong.
- Có biết tại sao, tôi ưa phạt anh không?
- Thưa không.
Thế là nó nhìn tôi cười cười, và cứ phạt tôi ra hít đất hoài. Vì cái tội "không biết". Mãi về sau, khi tôi gần đi Mỹ. Nó mới thố lộ:
Tôi là anh họ của cô bồ nhí của anh đây. Thấy bộ dạng anh coi công tử bột, dễ ghét, đã vậy ưa biểu tình biệu tọt, còn dám yêu con nhỏ Trân Thư… Tôi thích thì cứ phạt anh chơi, vậy có được không!?
- Trời đất.
* * *
(*) Thơ tìnhhoàihương
Comment