Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Ghé Nhà Hoàng Đăng Thăng PĐ.229

Collapse
X

Ghé Nhà Hoàng Đăng Thăng PĐ.229

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Ghé Nhà Hoàng Đăng Thăng PĐ.229

    Đi Đà Lạt

    Đám bạn hữu ở SG có đưa cho tôi một danh sách người đồng khoá đang tản lạc khắp bốn phương, thấy có Hà Đăng Thăng ở Đà Lạt, nên gọi phone cho hắn, tính rủ đến khách sạn rồi anh em đi kiếm quán cà phê ngồi nói chuyện chơi. Ai dè hắn ở mãi Đức Trọng, nói đường lên Đà Lạt leo đèo đổ dốc tới hơn một tiếng chứ không gần. Hỏi thăm vợ con thì hắn nói vợ con tao đã bỏ tao mà đi mất rồi.

    Tôi quát lên: "Tầm tuổi này mà mày còn bê bối, để bị vợ con bỏ thì mày tệ quá".

    Nó khóc: "Sự thực thì bà ấy qua đời sau 5 năm bị ung thư. Đứa con gái đi tu 9 năm nay, bị bịnh sơ gan cổ chướng nên nhà dòng trả về nhà, nằm chịu đựng chứ nhà dòng không có khả năng đưa đi bịnh viện".

    Tôi nghẹn lời, hứa ngày mai sẽ tới thăm khi trên đường đi Phan Rang.

    Vì không rành đường nên xe trở lại đường cao tốc về hướng SG. Tới Đức Trọng hỏi thăm thì mới biết đã lố, muốn đi Phan Rang phải dùng con đường 20 cũ ngày trước. Bởi thế phải chạy lên hướng Đà Lạt một quãng khá xa mới tới ngã ba Finôm đi Tháp Chàm-Phan Rang.

    Tôi chưa bao giờ thấy một quốc lộ nào kinh khủng như con đường này, toàn là ổ voi chứ không phải ổ gà.

    Cũng là trong địa phận Đức Trọng, nhưng phía vô phi trường Liên Khương thì đất đỏ au nên rau cỏ rất tốt, bắp cải to như cái rá, nhưng hướng đi Tháp Chàm thì đất trắng pha sỏi đá, cây cối xem ra còi cọc quá.

    Đường xấu, xe chạy khoảng 20Km/g nên cả 40 phút sau chúng tôi mới thấy Đăng đứng chờ nơi ngã ba. Hắn chạy trước dẫn đường với chiếc xe cà tàng, nhìn từ phía sau hai cái bánh xộc xệch không thẳng hàng.

    Con đường đá nhỏ vòng vèo vào đến ngang hông ngôi giáo đường thì tới nhà hắn.

    Khu vực này hầu hết là người Bắc di cư 54 nên nhà thờ rất gần nhau, y như khu Hố Nai vậy, nhưng vì đất đai kém phì nhiêu, lại bị kẹp giữa núi cao và dòng sông Pha nên đất vườn ít quá, nhìn tổng thể thấy hiện rõ sự nghèo nàn, có nhà còn vách đất, thế nên nhà thờ cũng như nhà dân quá nhỏ, phủ đầy bụi trắng.

    Chúng tôi bước xuống xe thì Thăng nói mời các bạn vào nhà đốt cho vợ tôi nén nhang.

    Vô nhà thấy trống lốc chẳng có món nào đáng mười đồng bạc. Căn nhà mái tôn rỉ sét, ngang 8m đã bị ngăn đôi, vết trám cement còn mới, hắn nói là phải ngăn ra để bán một nửa, lấy tiền lo thang thuốc cho con.

    Hỏi bây giờ làm gì để sinh sống, nó nói đi lượm phân bò, khi nào đầy chiếc xe thùng thì đem bán cho các vườn cải.

    Ôi cuộc đời có ai ngờ bạn mình vì con đau vợ ốm mà rơi tuốt xuống đáy xã hội như thế.

    Trước khi chia tay, tôi móc bóp ra, chị dâu tôi, chị Sui... cũng làm như thế, để chia sớt nỗi thống khổ của một cảnh nghèo.
    Last edited by Chopper; 01-29-2015, 10:46 PM.

  • #2
    Tôi Bị Lừa

    Đường từ nhà Hà Đăng Thăng xuống hết đèo Ngoạn Mục mới đáng gọi là "Đoạn đường chiến binh". Xe bò nhẩn nha như con rùa vì những cái hố trên đường to như hố bom. Đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Qua khỏi những ống nước vĩ đại của Đập thủy điện Đa Nhim là xuống tới chân đèo.
    Nhìn lên đoạn đường mới chạy qua ở tít trên cao, chỉ thấy mây bay mờ mịt mà kinh.

    Mấy tiếng đồng hồ nhấp nhổm trên xe nên ai cũng cần giải quyết cái sự "rót trà". Chúng tôi ghé vào một quán bên đường khá rộng rãi để có thể xả nước, rồi kêu cà phê đá và nước dừa ra uống.

    **Bị Lừa.

    Một cô nhỏ bưng thúng ổi xá lị trái rất to tới mời. Chúng tôi lắc đầu vì ổi bên Mỹ thiếu gì, ăn không hết để nó rơi đầy gốc, nhưng cô ta mời mãi, lại quảng cáo nào là mỗi trái đều có bọc nên không nhiễm thuốc trừ sâu lẫn trứng dòi, nào là giống ổi to như trái bưởi Năm Roi không nơi nào có v v..

    Tôi thấy tội nghiệp nên hỏi bao nhiêu một ký, cô nói hai chục ngàn (một đô la), mà một trái chừng nửa ký. Tôi móc ra 10 ngàn rồi kêu cô xẻ ra một trái ăn thử. Khá ngon, nhưng khi cô mời mua thêm thì tôi nói trên xe còn mấy trái ổi đào tiên, tiện đây cô có dao thì làm ơn cho mượn bổ ra ăn chơi.
    Nghe nói trái đào tiên cô bé có vẻ ngạc nhiên.
    Chiều hôm qua lúc đi chợ Đà Lạt, chị Sui Hồng mua được 2 quả ổi đào tiên rất lớn, rất ngon và rất lạ. Da nhẵn bóng còn hơn vỏ bưởi, nó ánh lên màu xanh ngọc bích nên ai nhìn cũng cho là trái cây giả làm bằng nhựa. Người bán trái cây thấy khách nghi ngờ bèn cắt ra một quả cho ăn thử, nó rất thơm và ngoài vỏ màu xanh, trong ruột lại trắng và có hột y chang ổi xá lị. Vì không có đem dao theo, nên khi mua trái đào tiên đem về phòng, mấy bả chưa cho tôi được thưởng thức miếng nào, hẹn khi về SG sẽ ăn, bây giờ chỉ nhìn cho sướng con mắt.
    Nhớ lại bản nhạc Thiên Thai của Văn Cao mà tôi cười thầm khi thấy chị mân mê hai trái đào tiên:
    -Thiên thai, chúng em dâng chàng hai trái đào tiên....

    Vừa thấy trái đào, cô bé bán ổi la lên:

    -Chú ơi đừng ăn kẻo chết, chú bị lừa rồi. Đây chính là trái ổi xá lị. Họ gọt vỏ, lấy giấy nhám đánh cho hết vết lưỡi dao, ngâm vô bột nhuộm và bột thơm rồi bán cho du khách. Có phải chú mua trái này 20 ngàn không?

    Tôi đáp cách iủ xiù:

    -Không phải hai mươi, mà là 30 ngàn một trái lận!

    -Thôi chú quăng vô thùng rác đi. Trái này mà kêu cháu ăn rồi cho triệu bạc cháu cũng hổng dám ăn.
    Tôi ngán ngẩm nhìn qúi vị đàn bà tối hôm trước đã chia nhau ăn trọn trái ổi ngâm thuốc độc đó mà khen ngon rối rít.
    Cái gì trông bề ngoài đẹp mắt, chúng ta đều có quyền nghi ngờ thực chất đều là đồ giả, kể cả cái tương lai sáng lạn của dân tộc đang được tô vẽ.

    Last edited by diemtan; 12-04-2011, 02:00 PM.

    Comment


    • #3
      Uhm!... thế đấy... VN quê hương tôi... hic...
      SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
      HỒ VI LAO KỲ SINH

      Comment


      • #4
        Tình Bạn

        Đọc bài "Ghé nhà Hà Đăng Thăng PD 229" cũa Điễm Tân mà thán phục anh chàng Tân Ngố . Lần nào chàng ta về VN ngoài chuyện thăm gia đình đều có những chuyến viếng thăm giúp đở bạn bè xưa cũ gặp khó khăn trong cuộc sống . Một tình bạn rất đáng trân trọng kính quí .
        Năm ngoái dịp tôi về VN , Tân Ngố đã gởi theo chút tiền còm góp phần gom các bạn cũ lại gặp mặt ăn nhậu và cũng là dịp để anh em hàn huyên những kỹ niệm trong cuộc chiến . Nhưng không may hôm đó mưa quá lớn nên chỉ có một số bạn đến được . Như vậy tôi vẫn còn thiếu nợ các bạn khác . Sorry nha Tân Ngố .

        Comment



        Hội Quán Phi Dũng ©
        Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




        website hit counter

        Working...
        X