Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Sức Mạnh Kinh Khủng

Collapse
X

Sức Mạnh Kinh Khủng

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Sức Mạnh Kinh Khủng

    của
    Gánh Đời Nghiệt Ngã




    Hoài ráng bện-đơm vào tâm chút hương hoa nồng ấm tình quê ở ngay trước mặt, mà xem ra như vời vợi, vò võ, lặng lờ, mênh mông, im lắng mọi thứ rời xa khỏi tầm tay mình. Bởi từ nơi đây cảnh vật và con người đã thay đổi khác hơn xưa mất rồi! Hoài như con le le tan tác đàn, chấp chới, chờn vờn lạc lối bay giữa vùng trời bao la, lòng hoang dại và đôi cánh mệt mỏi rã rời… Hoài nhìn khu ấp chiến lược dưới chân đồi thật buồn bã, vô cùng đơn điệu khi nắng mới vừa ươm bây giờ đã khác hẳn (hay chiều tà phai nắng lả lơi vắt mình trên đọt tre la ngà). Dù rằng quê hương trọn đời thủy chung không bao giờ phản bội con người; mà chính do con người ngoảnh mặt quay lưng lìa xa nơi chôn nhau cắt rốn, và đành đoạn vô Nam gây ra cảnh chinh chiến tang thương khổ sầu trong lòng đất mẹ Việt dấu yêu.

    Bóng chòi canh gỗ cao chót vót có người lính im lặng đầu đội nón sắt phong sương trấn giữ biên phòng, bổn phận anh trông coi một vòng cung trách nhiệm, trông anh vô cùng đơn điệu chơ vơ trên vọng gác nơi phòng tuyến lồng lộng gió, tay anh luôn ghìm chặt bá súng. Mắt anh chăm chú quan sát tứ phía, gìn giữ nhiều chặng đường lầy lội, gập ghềnh, lồi lõm bởi xe tăng, xe GMC, xe thiết giáp cày xới, đất đỏ ngợp trời mù bay, khói thuốc súng dày phủ một góc núi. Bụi cây bờ cỏ bị đốt trụi đen thủi đen thui bên sườn dốc với hàng thép gai nhiều lớp bao bọc ngọn đồi, dẫn đến doanh trại Việt Nam Cộng Hòa chưa chắc hứa hẹn yên ổn, an vui gì. Hoả châu luôn bừng nở trong không gian đẫm sương mù. Sau loạt B 40 và bê ta. Nhiều hoả tiễn xè xè vút vút bay, từng chuỗi nổ dồn dập rền rền ngân vọng. Địa pháo tới tấp rót xuống vùng giao tranh ác liệt, đạn rít bên mang tai rú rền trời long đất lở, mắt anh nhòa đi bởi nhiều khối lửa rạch không khí, tiến nhanh vun vút về phía nội thù: Xi xi xì... Tạch tạch tạch… Pằng pằng pằng…. Uỳnh. Oằng. Ùm. Đạch đạch… cắc bụp, cắc cắc bụp xè... Buồn ơi là buồn biết bao!

    Sau khi bị pháo kích và quân ta đã phản pháo khá lâu, đầu choáng váng đinh tai nhức óc leo lên mấy bậc cấp làm bằng bao cát, Hoài lấm lét nhìn ra lổ châu mai: Trên trời luôn có những chiếc phi cơ vun vút bay đi bay lại vút vào vùng khói lửa thảm khốc, điêu tàn đổ nát không chút ngại ngần ầm ầm hú động quái dị điếc tai. Theo đà lướt từ mấy chiếc phi cơ có mang theo những quả bom chúi mũi bay xuống tọa độ ấn định khá chính xác. Những cây nấm lửa cuồn cuộn khổng lồ đùn lên, đùn lên cao. Khiến địch im hơi lặng tiếng nhiều giờ.
    Tàu bay thả lính Dù xuống xa, rất xa dưới chân đồi, cuộc tổng tấn công quy mô của quân-nhân Cộng Hòa Việt Nam do Trung Tá Trần Quốc Lịch đích thân chỉ huy. Chân chưa bén đất lính Dù đã hét vang sôi bỏng cơn uất giận bùng vỡ. Dường như mắt họ nổi đom đóm, ngực tức đến độ muốn ói máu, những chòm râu tua tủa quanh cằm đựng đứng, hai hàm răng nghiến trèo trẹo, kẽ răng rít lên tiếng thở hổn hển dập dồn. Bổn phận làm trai thời loạn dập vùi men đắng rượu cay đi hái thú đau thương đền rả nợ non sông thật hết sẫy. Họ phối hợp cùng quân bạn dưới đất mặc áo giáp, quần áo màu xanh lính nai nịt gọn gàng, thân dắt đầy lá cây, mang giày botte de saut, đầu đội mũ lưới sắt, họ lăm le ghì khẩu súng cổ lỗ sĩ trong tay, từng hàng nịt da đầy băng đạn, vài trái na dắt hai bên mạn sườn hoặc trên ngực áo lúc lắc thò ra. Lưng chiến sĩ cong cong, ba lô ghi những bài thơ tình nặng trĩu quân hành căng phồng hết cỡ: một tuần lương khô, cá nhân cõng gạo mỗi ngày, vài bộ quân phục, chiếu mền, linh tinh... (hoặc anh dùng ba lô để chứa thêm đạn dược? Hoài có bao giờ dám lục lọi đồ dùng cá nhân của ai, nên không rõ).

    Thân hình họ cong còng xuống dưới sức nặng kinh khủng của gánh đời nghiệt ngã. Họ đang tiến về cuối làng tiếp cận dãy trường sơn (truy tìm địch đang lén lút về phá hoại an ninh bình yên thôn làng). Chẳng bao giờ họ chịu bó tay chờ chết, cho đến lúc tai tái người gây gây rét từng cơn ớn lạnh luồn vào tủy sống mà chấp nhận thương đau. Chính nhân quân tử hiên ngang anh dũng đi tiêu diệt địch. Nếu lỡ trên đường sạn đạo có lạc vào cửa tử thần, bao trùm cả vùng chiến sử ca, Hoài thấy họ không tỏ lộ nét sợ hãi, băn khoăn lo lắng trên những khuôn mặt cương nghị đượm phong trần nắng gió mưa sương. Mắt họ bừng bừng đỏ từng đường gân máu co giật tóe lửa, cục xương yết hầu mắc họng oan gia suốt bao kiếp, đưa lên đưa xuống đâm vào cuống cổ khát khô bỏng họng. Họ trợn trừng hai con mắt trắng dã, hàm răng nghiến chặt, bắp thịt cuồn cuộn, đôi chân dũng mãnh vững chãi đạp trên đất phù sa, đạp lên gai góc, cát đá; cả nơi bì bõm sình lầy đồng chua nước mặn. Họ chụm đầu cúi mặt chia nhau từng vụn thuốc nhỏ, hít hít từng hơi thuốc vặt cho bớt lạnh, hai bàn tay khum khum che đóm lửa không cho ánh sáng le lói thoát ra ngoài.

    Người lính luôn nằm gai nếm mật, ăn bờ ngủ bụi nếu họ có được cái giao thông hào ẩm ướt trú chân, là may. Tình đồng đội vào những giây phút tột cùng hiểm nguy, thật vô cùng trân quý. Cảm động đến bàng hoàng cúi mặt lăn chảy từng giòng nước mắt mằn mặn cay cay. Họ cực khổ quá chừng! Ôi! Đời lính vô cùng xót xa và khốn khó vô vàn! Họ luôn bị đời vô tình lãng quên! Cuộc sống người lính chiến nằm gai nếm mật là thế! Là những ngọn nến trong muôn triệu ngọn nến đời do tự bàn tay người lính âm thầm đốt lên. Và, cuộc sống gian truân phải là sự hy sinh, chấp nhận vẹn toàn để bảo vệ quê hương, tổ quốc, tha nhân. Chấp nhận vẹn toàn! Có điều gì linh thiêng, thần bí và cường diệu thôi-thúc họ từ bỏ tất cả xa hoa quyến rũ trong cuộc đời phù phiếm? Họ không chút e ngại rụt rè, do dự? như đó là nghề của chàng mà! Thật cảm động đến bàng hoàng thản thốt ngẩn ngơ. Tại sao người lính xông vào vùng chiến địa tàn khốc điêu linh nầy, thế hử!? Nếu không phải vì các anh thiết tha yêu thân nhân, yêu đồng đội, yêu đồng bào, yêu đất nước quê hương mình: mong ước giữ gìn non sông gấm vóc và dân tộc an lành trường tồn đến thế? Phải không, thưa qúy anh rất đáng ngưỡng trọng và kính phục!?


    * * *

    Có lẽ đang bắn nhau gần khu nầy lắm hay sao, mà cả khu đồi kêu ục ục và rung lên dữ dội. Các cô gái chân ướt chân ráo vừa đứng chưa vững trên sân của bộ chỉ huy hành quân đã khiếp sợ tột cùng. Chưa kịp hoàn hồn đã bị bồi thêm mấy vố nổ kinh dị khác, nhiều đợt chấn động tột cùng khủng khiếp. Họ giật mình quýnh quáng hét to, đồng loạt cúi cong người, tay bịt hai tai vụt chạy vào căn hầm gần nhất chui tọt xuống hầm trú sâu lút đầu người. Chui nhanh vào gầm bàn, gầm giường, gầm ghế, họ bò lê bò la, nằm úp mặt xuống nền đất ẩm lạnh, miệng không ngớt kêu gào, thảng thốt, rên rỉ. Như ai vừa thọc con dao găm lút cán ngoáy ngoáy vô bụng. Trái tim Hoài đập điên loạn trong lồng ngực cuồng quay, đau nhói, co thắt từng hồi muốn nghẹt thở. Dường như có bàn tay vô hình bấu móng nhọn cắm phụp vào trái tim mình, buồng phổi bóp chặt làm ứ nghẹt hơi thở muốn bật máu tươi. Hoài tưởng mình mang trong người cơn bệnh trầm kha thoái hóa thần kinh, tế bào thần kinh tiết ra chất dopamine thành bệnh parkinson, làm thân thể co siết, dúm dó, tay chân run lẩy bẩy, lập cập, run rẩy kinh niên, thật đáng ghê sợ. Các cô la ó kêu gào từng hồi thất thanh giống như con heo bị chọc tiết.

    Mặt đất rung rinh chuyển động u u… u ục ục…, như ở trong cơn động thổ bảy tám chấm. Sau loạt đạn bom chi chi đó xé gió cỡ mươi quả bay đi, súng lớn giới hạn tầm bắn dường như bay ngang đầu, xuyên qua tường sắt chắn bao cát nứt nẽ, gạch vôi vữa, đá dăm, bụi hồ cùng mảnh bể trên mái hầm bị sụp một bên, đã rắt đầy lên đầu lên cổ các cô. Cột sắt kêu lanh canh, bị chạm điện lửa vàng lóe đỏ xẹt xẹt xẹt nổ lốp bốp. Bóng đèn bể bụp rơi loảng xoảng. Căn phòng bỗng dưng tối mờ. Gió lùa khói đen cay khét lẹt mùi hỗn hợp cuốn thốc bụi đất lẫn lộn tàn tro mù bay tứ phương. Trong bóng tối mờ mờ từ lỗ châu mai dọi xuống, năm cô gái nhìn nhau ánh mắt xao động hãi hùng, chua cay, xen lẫn chút hào khí đầy phẫn nộ ở lưng tròng mắt. Vừa gù gù đáy thắt lưng ong, nhấp nhô đầu nón sắt sụp xuống quá lông mày, mấy cô dùng hai tay vịn lên góc hầm, lò mò bò bò thụt thụt thò thò nhấp nhổm leo ra khỏi cửa miệng hầm. Họ tính chạy đi tìm nơi an toàn khác; thì một tràng đạn lại ria qua. Lạnh buốt xương sống họ thất thanh kêu rú, hét tướng lên như con bò rống. Mấy cô lại vội vàng cúi hụp người chui tọt xuống hầm sâu, giống con nhái bén lặn kỹ dưới đáy ao mút mùa lệ thủy. Cả khu đồi sục sôi kêu lục ục, ọc ọc... bụp bụp, ùm ùm lòng đất nhấp nhô. Nhà cửa động thổ rung rinh, nghiêng bên nầy, xiêu bên kia. Thật quá dễ sợ dưới đống mưa chì bão lửa. Bao mái tóc một sớm một chiều đã bạc nhanh trong giờ phút đẫm máu kinh hoàng!

    Nhiều giờ sau bình nguyên lắng dịu dần dần. Thỉnh thoảng chỉ còn năm ba tiếng súng nổ lẻ tẻ... từ từ nhỏ dần, nhỏ dần, xa dần, xa dần và im bặt. Khi tiếng súng hoàn toàn im bặt, không gian còn bao trùm mùi khét nồng oi ả. Khói lửa điêu linh trôi qua khá lâu. Các cô mới lóp ngóp bò dậy. Trúc là cô gái ưa quậy tưng trời mà bây giờ cũng im thin thít, xép re lù đù ngồi bó gối ở một góc! Từng người một rụt rè len lén bò bò lên khỏi miệng hầm, rồi các cô tự động ngồi phệt ngay xuống đất, duỗi đôi chân ra, thừ người ngẩn ngơ, ngố ngáo ngáo ngáo, ngơ ngơ ngác ngác. Họ chẳng thể cử động trên nền đất khô cứng nham nhở gạch đá bừa bộn, thủy tinh lộn xộn bề bộn với tro bụi đất cát. Họ không kêu la, không nói, không khóc. Vì sự khiếp sợ đã dâng đầy cổ họng khô bỏng. Mặt mày ai nấy đều lem luốt tái xanh tái xám như nhuộm chàm. Mặc dù trước đó cô nào cô nấy ỏn à ỏn ẻn yểu điệu thắt đáy lưng ong, chăm sóc mặt hoa da phấn, môi trái tim thoa son tía, cẩn thận dồi phấn má hồng, lông mày lá liễu, đôi mắt kẻ viền lá răm, nụ cười rõ tươi tuyệt đẹp làm mát lòng người. Giờ phút thập tử nhất sinh nầy họ đã chà mặt xuống đất; bây chừ trông “qúy ẻm” lem luốt dị hợm bộ dạng giống như con mèo vá. Mà trong bọn con gái ni không ai thèm nhìn nhau cười nhạo nhau nửa lời. Mồ hôi, bụi bặm, đất cát, khói khét, đã "trổ đồi mồi" màu da “qúy công nương” diễm lệ mất rùi.

    Thấy phái đoàn dừng lại trước cửa hầm quá bất ngờ, các nữ quân nhân xộc xệch quần áo đang ngồi soãi chân giạng háng vội vàng đứng dậy nghiêm chào. Đại Tá Phát nhìn thần sắc các cô nhợt nhạt, tái xám, lem luốt, đầu bù tóc rối xù to như tò vò ổ rơm, thân thể dúm dó co ro cúm rúm run run như người bị bệnh thần kinh ngố ngáo nặng. Thì ông quay sang Trung Tá Lịch và các sĩ quan tùy tùng tham quan... Họ nhìn nhau khẽ nhích cặp lông mày lên một chút, rồi qúy sỹ quan lừ mắt mím môi quay lại nhìn nhìn... mấy cô binh nhì dưới quyền non đời, và hơi nhếch mép thân mến mỉm cười. Chao ôi! Thật thảm thương cho các em! đâu rồi nữ tướng hào kiệt anh tài giống như Hoa Mộc Lan thuở xưa!? Có lẽ các nàng lo dông tuốt chạy bán mạng về bên Tàu mất tiêu. Quê xệ hết sức ha.


    * * *

    Vài ba lần khi Đoàn 5 ở Trà Phong, thì Trúc thích rủ Hoài đi tắm đêm ở sông Trà Khúc. Phía xa kia là núi Thiên Ấn ở huyện Sơn Tịnh ẩn hiện dưới vầng trăng lúc tỏ lúc mờ. Từ chân núi có đường xoắn ốc lên trên tóp đỉnh rợp bóng thùy dương xanh mát. Đỉnh núi tà tà rộng rãi và bằng phẳng, nên ta có thể lên đó cắm trại. Dọc ven những bờ sông có nhiều guồng xe nước quay bằng gỗ (hay làm bằng những bè tre già) khéo tay đan kín, trám trát lớp dầu ráy, dầu hắc công phu cẩn thận. Xe quay nước mang nghệ thuật độc đáo xuất sắc dẫn thủy nhập điền: từ dòng sông Trà Khúc nước chảy xuống các mương gỗ rồi từ từ luồn lách chảy đi theo từng khe lạch nước dẫn vào rất nhiều ruộng lúa xanh rì, phì nhiêu. Trúc rất thích ngắm những guồng xe nước độc đáo tuy đơn sơ mà tinh vi hữu dụng ở Tỉnh nầy.

    Chú tài xế sau khi tắm rửa, và lo chuyển nước nôi vào cistern đầy đủ. Chú bồng súng đứng gác trên góc kín, nơi xa xa. Chú chở hai cô đi lấy nước, mặc dù sợ trưởng phòng la khi đi ra khỏi doanh trại quá giờ, nhất là lo sợ vùng tranh sáng tranh tối xôi đậu lộn xộn nhập nhằng. Nhưng chú phải chở hai cô đi nhiều chuyến và nhiều lần. Mấy ngày tháng ở vùng hành quân, nếu có một bi đông nước cũng quý như vàng, chớ lấy đâu ra mà có nước tắm thoải mái. Hoài và Trúc đi tắm xong, lúc về còn mang theo vài cistern nước cho anh chị em xài, cũng là đi công tác cho Sư Đoàn 2 rồi. Chú tài xế ngại ngùng, lo lắng, thỉnh thoảng nhìn quanh, kêu nho nhỏ:

    - Hai cô lẹ lẹ lên, mau mau đi về, kẽo bị đóng cổng bi giờ. Chết đa. Trời à!

    Bởi chàng rất sợ:

    Mất Một Dòng Sông
    Dừng nơi đây em tìm cơn nắng vội.
    Ấp ủ sầu sạm cháy áng mây trôi.
    Ơi! tiếc thương chỉ làm vương sầu nhớ.
    Khoé mắt nào ẩn hiện thoáng đơn côi?
    *
    Dòng sông ấy lững lờ làn sóng biếc.
    Niệm khúc buồn lẩn thẩn một dòng trôi.
    Người xóm vắng đợi chờ con đò cũ.
    Bến chiều xưa ủ rủ bởi tháng năm…
    *
    Anh cõi sa trường em nơi ngàn dặm.
    Múc ánh trăng thanh thiên thu vực thẳm.
    Từ dạo vắng anh hương xưa tưởng mất.
    Dìu bước chân hoang quyện lấy kiếp tằm.
    *
    Trái sầu lặng lẽ nước mắt u mê.
    Gió thoảng tình mơ bỗng thoáng hiện về.
    Lênh đênh lưng trời dòng sông một bóng.
    Nhạt phiến u trầm những bước chân hoang. (*)



    * * *

    Tiếng cá vẫy đuôi khỏi mặt sông, cá tung mình nhảy lên đùa giỡn dưới đêm huyền ảo. Trời se lạnh giữa lưng trời gom từng phiến mây bạc phơi phới bay. Chị hằng nga dọi ánh sáng xuống những lượn sóng bạc đầu cuồng nộ, lượn sóng khi trồi lên khi trụt xuống nhấp nhô theo dòng nước huyền phù; làm vỡ nát ánh trăng soi đôi thân hình trắng nõn ngâm trong nước. Trăng rằm sáng vằng vặc rớt trên đầu, trên vai và xô sóng nơi bờ ngực trần ẩn dưới nước nỗi hoang vu, sầu lắng. Ánh trăng xanh xao lung linh nhảy nhót chảy xuống thân thể đã đắm mình trong dòng nước mát, khiến Hoài càng buồn và thất vọng (trước chút riêng tư ngại ngần e ấp dấu che thân gầy bỗng oà vỡ tan tành giữa lòng sông lụa trắng). Cuộc đời và cuộc tình chắc rồi sẽ vỡ tan, như bong bóng nước trôi trên dòng sông gợn sóng nầy ư!?

    Tắm sông Trà Khúc vào những đêm trăng Hoài chợt nhớ ơi là nhớ ơi Huế trữ tình với núi Ngự sông Hương! Nha Trang thành phố biển tuyệt đẹp với hàng dừa rũ lá ven bờ. Đà Nẵng phồn vinh tấp nập những chàng Hải-quân, Không-quân hào hùng! An Khê, Vũng Tàu luyến nhớ, Bamêthuột rợp bóng tình quê. Thành đô Sài Gòn Hòn Ngọc Viễn Đông hẳn là vẫn yên ổn! Giờ nầy ở xứ Lâm Viên thơ mộng ngàn đời quyến rủ du khách ra sao? Cầu xin tất cả mọi người trên quê hương sống thái hòa, êm ấm, an vui và trường tồn. Đà Lạt vẫn như một nơi chốn bình an đầy mộng mơ quyến rủ. Nỗi nhớ nhung bâng khuâng quắt quay, mời gọi bước chân Hoài muốn tất tả xôn xao quay về.


    * * *


    (*) Thơ Tìnhhoàihương
    Last edited by Phòng Trực; 02-19-2013, 10:56 AM.
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X