Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Luật Nhân quả

Collapse
X

Luật Nhân quả

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Luật Nhân quả

    Luật Nhân Quả và làm sao thay đổi được vận mạng


    Trong kinh nói người ta trên thế gian này có hai thứ nghiệp báo :

    Thứ nhất là ‘dẫn nghiệp’, dẫn dắt bạn đầu thai trong mười pháp giới . ( Chú thích: mười pháp giới gồm có: Phật, Bồ Tát, Duyên Giác, Thanh Văn, Trời, A tu la, Người, Súc sanh, Ngạ quỷ, và Ðịa ngục. )

    Dẫn nghiệp này tức là ngũ giới , thập thiện .

    Trong đời quá khứ tu ngũ giới thập thiện, tu rất tốt , nghiệp lực này dẫn dắt bạn đến thọ sanh trong loài người .

    Sanh vào nhà ai , ai làm cha mẹ của bạn là do duyên phận mà định .

    Cái duyên này rất phức tạp nhưng không ngoài bốn loại : báo ân , báo oán , đòi nợ , trả nợ .

    Nếu là báo ân thì con bạn sẽ là con hiếu cháu ngoan , bản tánh bẩm sanh là tốt .

    Nếu là báo oán thì tương lai sẽ làm cho bạn nhà tan cửa nát , nó đến để báo thù .

    Nếu là đòi nợ thì bạn vui vẻ nuôi nấng , cung phụng nó , đến lớn nó sẽ chết . Tiền bạn nuôi cho nó lớn lên đều là tiền thiếu nó , nó đòi hết thì ra đi .

    Nếu là trả nợ thì nó đến chăm sóc , phụng dưỡng cha mẹ , chăm sóc những thứ nhu yếu trong lúc tuổi già , nhưng nó không có tâm cung kính, tâm hiếu thuận .

    Nếu không phải là bốn thứ quan hệ này thì sẽ không sanh vào nhà bạn .

    Sau khi hiểu rõ rồi , chuyển biến những thứ nghiệp duyên này thành pháp duyên , như vậy là giác ngộ .

    Không kể là bạn sanh vào cõi này như thế nào , chúng ta đều khuyên bạn niệm Phật , đều khuyên
    bạn học Phật , khuyên bạn tiếp nhận lời dạy của Phật Bồ Tát , như vậy là chuyển biến nghiệp duyên từ đời trước thành pháp duyên , oán nợ hận thù hoàn toàn tiêu mất , đây là trí huệ chân thật .

    Thứ hai là ‘mãn nghiệp’.

    Sau khi chúng ta được thân người , sự hưởng thụ trong đời này,những của cải tiền bạc có được trong đời này , công danh địa vị trong xã hội đều là từ quả báo của đời quá khứ tu thiện hoặc làm ác .

    Bố thí tài vật là nhân , được giàu sang là quả báo ;

    Bố thí pháp là nhân , được thông minh trí huệ là quả báo ;

    Bố thí vô uý ' (giúp cho người khác không sợ hãi) là nhân, được khỏe mạnh sống lâu là quả báo .

    Nếu làm đủ ba thứ bố thí này, quả báo của bạn sẽ vô cùng đầy đủ , viên mãn , bạn sẽ có giàu sang , thông minh , trí huệ , khỏe mạnh , và sống lâu .

    Tuy nhiên chúng ta thấy có nhiều người giàu sang nhưng không có thông minh , trí huệ , thậm chí chưa học đến tiểu học , nhưng cơ duyên của họ rất tốt , rất nhiều học sinh đại học và bác sĩ làm việc cho họ .

    Họ làm người chủ , nhân viên thuộc hạ đều ra sức làm việc cho họ , những nhân viên này đến là để báo ân , trả lại nợ đời trước thiếu họ .

    Vì vậy cho nên người ta tu thiện tích đức thì mãn nghiệp sẽ tốt .

    Trong đời quá khứ tu không đủ thì đương nhiên mọi việc trong đời này đều khó khăn .

    Sau khi bạn hiểu được Phật pháp rồi nỗ lực hết lòng tu học vẫn còn kịp .

    Nếu thật hết lòng nỗ lực đi làm , ba năm sau quả báo sẽ hiện ra , vận mạng sẽ biến đổi .

    Nhất định là có vận mạng và vận mạng này cũng có thể sửa đổi .

    Nếu chúng ta có tâm thiện , hành động thiện , quả báo sẽ càng ngày càng tốt đẹp và càng thù thắng ;

    Nếu chúng ta có tâm không thiện , hành vi không thiện , tuy là có phước báo , phước báo này cũng
    bị tổn hao , thời gian hưởng phước rút ngắn lại , khi phước hưởng hết rồi thì ác nghiệp sẽ hiện ra .

    Chúng ta xem trong xã hội hiện nay có rất nhiều nhà giàu có , buôn bán không được mấy năm thì sập tiệm , đây là vì trong đời quá khứ có phước báo nhưng đời này không làm việc thiện nên phước báo rất dễ dàng hưởng hết .

  • #2
    Luật Nhân Quả

    Nhân quả là nguồn gốc của vạn hữu. Khi tâm chúng ta còn sinh hoạt trong đối đải, thì sự vay trả sẽ nối tiếp. Bạn muốn chấm dứt sự vay trả nầy không.?? Hãy làm thiện mà không nghĩ đó là thiện. Hãy cố tập quên mình trong giây lát, và tiếp tục quên sự hiện diện trong đời sống nầy...mãi cho đến khi gọi là thuần, thì nhân quả không còn bám nổi chân bạn nữa.
    Phật có dạy: Không có một "thế gian pháp" nào khả dĩ tiêu diệt được nghiệp quả, hay còn gọi là vô hiệu hoá một cách hoàn hảo. Chỉ có pháp Phật mới trừ tuyệt đối luân hồi. Nếu có pháp thế gian khả dỉ chi phối, chẵng qua chỉ trong giai đoạn mà thôi.
    Phàm muốn trừ Nhân Quả phải tuyệt đối không: Nhìn ra, nghe ra, thở ra, tưởng ra....mà một lúc gom lục thức về một chỗ. Nghe, nhìn, thở...cùng một lúc, vào một chỗ...chỗ nầy còn gọi là "Vô Sở Trụ". Khi thiện và ác không còn chỗ để trụ nữa thì hẵn nhiên bạn đã học pháp lià ngã.......cần phải gặp Minh Sư thì mới xong.
    Chúc may mắn.
    NHT

    Comment


    • #3
      Luật Nhân Quả

      Có lẻ CB Tâm kiếp trước làm dàn ná để bắn chim.....nên kiếp nầy....bị....làm Pilot....phản lực chăng????
      TG

      Comment


      • #4
        Luật Nhân quả

        Sẽ không bao giờ bạn bị khổ tâm nếu bạn biết cô lập cái gì làm bạn phiền nảo. Trong kinh có câu: Tá giả tầm chơn" có nghĩa là dựa vào cái giả để tìm ra cái thật. Giống như muốn làm giàu thì chỉ cần không xài phí. Ðây là trường hợp người có tiền kià. Còn bạn là người không có tiền thì phải làm thành triệu phú trước tiên. Trỡ lại vấn đề nầy. Bạn phải tập một thói quen mới. Thói quen nầy là thói quen chưa bao giờ từng làm: Tức là không làm gì cả. Chúng ta đã từng làm quá nhiều việc, suy nghĩ lung tung cả đời, bây giờ bảo đừng làm gì cả, quả là chuyện rất khó. Bởi vậy mới mới niệm Phật. Niệm Phật có nghĩa là niệm Vô Niệm chứ không phải niệm tên ông Phật nào đó. Vì còn niệm tức là còn khổ, Bất cứ bạn niệm gì, chỉ khi nào đến tình trạng vô niệm thì mới bớt phiền nảo. Khi đã an lạc thì phiền nảo, nghiệp quả làm sao mà đến với bạn được.
        Muốn niệm vô niệm phải có pháp môn hẵn hòi, phải có người hướng dẫn niệm như thế nào mới gọi là vô niệm. Chữ niệm trong chữ nho không có chữ khẩu. Chỉ có chữ nhân và chữ tâm. Vậy niệm Phật là vô niệm. Vì chính chữ Phật là chữ nhân và chữ phất. Có nghiã là người không làm gì cả là Phật. Không làm gì cả khác với không biết làm gì cả. Biết mà không bị chi phối bởi sự đối đải của thế gian được gọi là Phật.
        Sẽ còn tiếp....

        Comment


        • #5
          Rồi có một ngày…

          Rồi có một ngày… danh dự, tiền bạc, hạnh phúc của bạn không còn nữa. Ngay lúc đó bạn không còn cơ hội dùng ngôn ngữ là phương tiện để diễn đạt nữa (dù bất cứ dạng ngôn ngữ nào).
          Hãy tưởng tượng rằng khi con người bị triệt đi cái vốn cần thiết, họ sẽ về đâu? Có lẻ lúc đó mọi sự thù hận, thương yêu sẽ xoá sạch.
          Khi bạn không còn cái thói quen xử dụng ngôn ngữ, ngay cả giới tính trỡ thành trung tính. Hay nói đúng ra là vô tính. Có nghĩa là bạn không phải đồng tính, bán nam, bán nữ hoặc bi-sexual. Bạn đã vô tình đánh mất chủng tính tự nhiên cố hữu tự bao giờ. (hãy coi như là một biến cố cá nhân).
          Màu da, tuổi tác, kiến thức bây giờ đồng hạng. Bất kể quá khứ của bạn có kinh nghiệm khác nhau. Có nghĩa rằng cái biết của muôn loại sẽ đồng cảm và bằng nhau. Bạn không thể thêm bớt cảm tính nào của vạn hữu. Nếu trời mưa thì cả thế gian cùng ướt, nếu nắng thì cả thế giới chói chang.
          Bạn tự hỏi thế giới có còn chiến tranh hay không?? Ngay cả tình yêu, hạnh phúc, chân lý cũng không cần thiết để tồn tại.
          Bóng tối và ánh sánh là hai thái cực tương phản nhau. Không có ánh sáng thì tuyệt nhiên cái gọi là bóng tối, không là đối tượng của chính nó. Hai ấn tượng nầy không tồn tại nữa, ngay cả bạn đã đi ra khỏi giới hạn của cái gọi là không gian và thời gian.
          Con người khi sống trong phạm vi của “môi trường chung quanh”. Môi trường nầy hẵn ban đầu là điều kiện bở ngở để sống, (giống như hơi thở đầu tiên chào đời, thật là ngột ngạt, mãi rồi quen, bạn đến từ mội trường tối tăm, ẫm ướt trong bụng mẹ) thế rồi một ngày nào đó bạn dần hoà nhập như chính mình chưa từng thay đổi đến thế, và sau cùng, cũng chính môi trường nầy là cái quen thuộc mà thiên hạ không thể không có. Chính vì cái sản phẩm mặc nhiên nầy, tồn tại bởi môi trường nào đó, đã vô tình làm cho chúng ta hệ luỵ với sản phẩm mới nầy, và dần dà bị mê hoặc và cho rằng “nhu cầu cần thiết duy nhất”.
          Một anh chàng sống trong cơ quan Rehab., anh ta cho biết một cái dose nào đó để thoả mãn đời sống hạnh phúc của anh ta trong những cơn ghiền. Thật ra, trước kia nhu cầu đó chưa từng có, khi anh ta chưa hề biết ma tuý là gì.
          Ðời sống chúng ta đôi khi trong “ môi trường lý tưởng” vô tình tạo lên nhu cầu của thế gian, từ đó được định vị như là mẫu mực của đời sống. Có lúc chúng ta đánh mất những thứ “nhảm nhí” đó một lúc thình lình, thì đâm ra hục hẫng, khó chịu. Chỉ vì chúng ta đã từng gom góp đem vào, và tự sở hữu những thứ ngoại vi nầy. Và cho rằng đó là nhu cầu không thể thiếu.
          Ngày nào đó, khi đời sống vật chất không tồn tại nữa, khi còn người bị mất đi cái phương tiện hằng có, và phải sống với hoàn cảnh mới, …một thời đã qua…giấc mộng đẹp. Giấc mộng mà ai cũng từng đón nhận với đầy cả niềm mơ ước. Thế mà khi nó ra đi không từ giả…. tiếc thì thôi…giấc mơ đời. …(Giống như có anh chàng hoa tiêu hào hoa của binh chủng Không Quân V.N.C.H. Anh ta từng lấy mây trời làm lẻ sống, và thề “chết cho quê hương”. Ôi quê hương đã bị giặc tàn phá, cánh thép ngày nao đã gãy vụn, mơ ước cuối đời tan tành….khốn nạn thật…không có gì đau cho bằng….) Rồi hắn cũng phải đành sống với chính cái ước vọng xa mờ kia, như chưa bao giờ biết không gian là gì.
          Cái lối sống mới nầy cũng rất ư là củ kỷ, dù tái đi tái lại trong quá trình dài của mấy kiếp người. Thế nên vẫn phải làm quen và khó chịu như đôi giày mới, bộ đồ bay mới, helmet mới (bị hot spot), cockpit xa lạ với hàng tá phi cụ.
          Thế rồi cái biên giới của mới và củ, chỉ là một sợi dây mong manh, mong manh đến đổi khó mà phân biệt được không gian và thời gian tính của cá nhân rất thình lình không ngờ.
          Bạn có giàu đến đâu đi nữa, trong khi đó những thân phận không có cơm để ăn, đời sống của họ gắng liền với nghèo đói. Thế thì ai là kẻ được ca ngợi và ai là người đáng trách.
          Danh dự, tên tuổi của bạn không hẵn là những hương hoa đã nở, hay đang nở trong lúc bạn còn vinh thân với đời, mà phải là những hương hoa vượt thời gian, không gian, sau khi những tên tuổi kia bất tử với thiên cổ. Mới thật đáng sống.
          Quyền lực của bạn như thế nào đi nữa, cũng không vượt qua sanh tử, giới hạn của sanh tử là cái nhà tù sơn son, phết vàng để giam giữ những tư tưởng vốn sở hữu vật chất làm cứu cánh. Khốn thay, bạn đã làm quen với trọng lực của trái đất kể từ khi lọt lòng mẹ. Cái gì mà không bị rơi xuống đất…Thế rồi ngày nào đó, chính bạn nhìn ra cái chân lý của trọng lực trái đất rất buồn cười. Chỉ vì sức hút của quả địa cầu chi phối những ai đứng trên mặt đất ở một khoản cách nào đó mà thôi….
          Bằng cấp với thành tích học vị cao xa nào đó của bạn, trong khi có những đứa trẻ chưa bao giờ được đến trường, hãy còn lang thang ngoài hè phố, tìm miếng ăn trong đống rác thành phố, học vị kia có chia sẻ được gì không?
          Bạn có xây bao nhiêu lâu đài, thì một ngày nào đó chúng sẽ trỡ thành cát bụi. Cái mà bạn có chẵng qua chỉ sở hữu nhất thời, vì chúng sẽ chuyền tay nhau qua tay người khác bản lảnh hơn, biết xử dụng hơn, biết trân quý hơn, biết chia sẻ hơn, dù một ngày nào đó chúng cũng sẽ trỡ thành cát bụi.
          Khi bạn nhận bất cứ gì, thì hãy nhớ rằng có những thân phận khốn cùng khác, đang chờ sự chia sẽ từ bạn. Làm được như vậy, bạn sẽ thấy mình là tất cả, tất cả là chính mình, cũng đang thở, cũng đang đối diện với bao nhiêu đối đải, và cùng một lúc đóng hai vai trò, vừa nhận vừa cho. Nhận khi mình không có, cho lúc cần san sẻ. Lúc nầy thế gian là nơi đáng sống chứ không phải là nơi để chạy trốn.
          Hãy san bằng mọi ảnh hưởng ưu điểm của mình để chia sớt cho thế gian một nụ cười. Chính đó là món quà quý giá trong đời người.
          Rồi có một ngày nào đó… bạn đang nằm hấp hối trên giường bệnh, chiếc xe cứu thương chở bạn đi đến nơi sau cùng…và cả thành phố nầy sẽ thương tiếc bạn.

          Nguyễn Hoàng Tân

          Comment


          • #6
            Nguyên văn bởi loibangTQLC
            . Nếu tâm bạn an lạc hạnh phúc thì ở nơi nào cũng an lạc hạnh phúc. Khi trí tuệ khai mở trong tâm bạn thì bất kỳ nơi nào bạn nhìn đến cũng đều là chân lý. Chân lý ở khắp mọi nơi, chẳng khác chi một khi biết đọc chữ thì ở đâu bạn cũng đọc chữ được.

            Cám ơn hai bạn N H Tân và Tâm 73F , thật lý thú qua sự tranh luận của các bạn .
            ... đúng như TÂM AN VŨ TRỤ AN... TÂM ĐỘNG CÀN KHÔN ĐỘNG... phải không các Niên Trưởng?...

            PL tui chỉ là người sơ cơ trong Phật Pháp nên nghĩ về NHÂN QUẢ như: Nhân sinh ra Quả... trong Quả hàm chứa Nhân... cứ như thế chúng ta mãi loanh quanh lẫn quẫn LUÂN HỒI, trôi lăn trong vòng Lục Đạo, biết bao giờ mới thoát ra bể khổ?

            Thôi thì cứ ráng lo tu tập đặng đạt được gươm Trí Tuệ, chặt đứt xích Vô Minh của Thập Nhị Nhân Duyên, thoát khỏi vòng Sinh Tử...



            Hehe... nói nghe dzữ dzằn như thế, nhưng Ngũ Giới em còn chưa giữ trọn huống chi... hì...
            Last edited by PhiLan; 06-20-2010, 05:18 AM.
            SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
            HỒ VI LAO KỲ SINH

            Comment



            Hội Quán Phi Dũng ©
            Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




            website hit counter

            Working...
            X