[MYOUTUBE]Ok5etA79XPU[/MYOUTUBE]
Xin gởi đến quý độc giả và các chiến hữu bài viết tôi ghi lại theo lới kể của một SVSQ/KQ. Để nói lên sự tuyên truyền láo khoét và che lấp của người cộng sản Việt Nam.
SVSQKQ
Chuyện thật giữa hai người phi công (A-37) VNCH và phi công (Mig -19) Bắc Việt, sau năm 1975(phần #1)
4/11/1975: Khóa chúng tôi gồm 15 người, là khóa phản lực đàn em cuối cùng của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa mản khóa tại trường bay Webb AFB, Big Spring, TX
4/20/1975: Chuyến phi cơ hành khách PANAM 747 cuối cùng chở chúng tôi hạ cánh tại phi trường Tân Sơn Nhất trong khung cảnh nhốn nháo và lo âu hỗn độn của những người di tản rời Việt Nam.
4/21/1975: Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đọc bái diễn văn từ chức tại Thượng Viện và tố cáo Mỹ đã bỏ và cúp viện trợ cho Việt Nam một cách vô trách nhiệm.
4/30/1975: Tân Tổng Thống Dương văn Minh lên đài phát thanh kêu gọi anh em quân nhân các cấp buông súng đầu hàng vô điều kiện.
5/00/1975: Cộng sản kêu gọi các sĩ quan quân đội VNCH, từ cấp thiếu úy tới cấp tướng đi trình diện để học tập chỉ có 3 ngày rồi sau đó trở về lại với gia đình (sau này mới biết là đi học tập cải tạo mút chỉ, có khi tới 17..20 năm, có khi bị chết trong tù, hoặc bị tàn tật hay bị bệnh hậu, khi trở về thành phế nhân hoặc chết sớm), anh em Sĩ Quan VNCH bị gạt một cách dễ dàng. Đúng là câu" Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm".
Sau khi về nước, vì còn mang cấp bậc Sinh Viên Sĩ Quan, nên tôi không bị đi cải tạo, chỉ đi trình diện ở địa phương và bị theo dõi chăc chẻ bởi lũ công an phường khóm.
Cuối năm 1975, tôi lập gia đình và vợ tôi quê ở Vĩnh Long, lên Sài Gòn ở với tôi nhưng vì mẹ chồng nàng dâu không thuận, nên bà xã tôi ở với tôi được vài tháng rồi trở về ở lại Vĩnh Long quê nàng ta, còn tôi thì ở lại Sài Gòn cuối tuần thứ sáu thì về Vĩnh Long, rồi chiều chủ nhật thì đón xe đò lên Sai Gòn, y như lính đi nghỉ phép vậy.
Một ngày cuối tuần sau khi đi thăm bà xã ở Vĩnh Long, tôi mua vé xe đò để trở lên Sài Gòn (vì tôi hộ khẩu ở thành phố), tôi ngồi ở chẳng giửa ghế bia sát cửa sổ, người ngồi kế bên tôi là một người đàn ông người Bắc, trông mập mạp và cao ráo tuổi chừng khoảng 35-40, xe đang chạy khoảng hơn nửa tiếng, tôi đang ngủ gà ngủ gục, lúc đó đeo chiếc nhẫn của Không Quân Mỹ (USAF) bên ngón tay tay phải, nhưng khi công an hay lính cộng sản xét giất tờ thì tôi sẽ lật mặt chiếc nhẫn vô lòng bàn tay để giấu, giống như đeo nhẫn bình thường, thì người đàn ông ngồi kế tôi dùng cùi chỏ thúc vào hông tôi nhè nhẹ hỏi:
"Ê, có phải chú mày là giặc lái?"
Tôi tỉnh dậy: " Sao chú biết?"
"Tao nghe nói bọn giặc lái ngụy nó thường đeo chiếc nhẫn không quân Mỹ, vậy chắc chú mày là giặc lái phải không?"
Tôi hỏi: "Ủa vậy chú là...?"
"Tao là người lái của Không Quân Nhân Dân"
"Ủa vậy chắc chú còn bay"
"Không tao làm phó thường dân rồi, đâu còn bay bổng chi nữa"
"Ủa sao vậy chú? trông chú còn trẻ, khỏe mạnh lắm mà?"
Mời các bạn đón xem tiếp phần 2
Xin gởi đến quý độc giả và các chiến hữu bài viết tôi ghi lại theo lới kể của một SVSQ/KQ. Để nói lên sự tuyên truyền láo khoét và che lấp của người cộng sản Việt Nam.
SVSQKQ
Chuyện thật giữa hai người phi công (A-37) VNCH và phi công (Mig -19) Bắc Việt, sau năm 1975(phần #1)
4/11/1975: Khóa chúng tôi gồm 15 người, là khóa phản lực đàn em cuối cùng của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa mản khóa tại trường bay Webb AFB, Big Spring, TX
4/20/1975: Chuyến phi cơ hành khách PANAM 747 cuối cùng chở chúng tôi hạ cánh tại phi trường Tân Sơn Nhất trong khung cảnh nhốn nháo và lo âu hỗn độn của những người di tản rời Việt Nam.
4/21/1975: Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đọc bái diễn văn từ chức tại Thượng Viện và tố cáo Mỹ đã bỏ và cúp viện trợ cho Việt Nam một cách vô trách nhiệm.
4/30/1975: Tân Tổng Thống Dương văn Minh lên đài phát thanh kêu gọi anh em quân nhân các cấp buông súng đầu hàng vô điều kiện.
5/00/1975: Cộng sản kêu gọi các sĩ quan quân đội VNCH, từ cấp thiếu úy tới cấp tướng đi trình diện để học tập chỉ có 3 ngày rồi sau đó trở về lại với gia đình (sau này mới biết là đi học tập cải tạo mút chỉ, có khi tới 17..20 năm, có khi bị chết trong tù, hoặc bị tàn tật hay bị bệnh hậu, khi trở về thành phế nhân hoặc chết sớm), anh em Sĩ Quan VNCH bị gạt một cách dễ dàng. Đúng là câu" Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm".
Sau khi về nước, vì còn mang cấp bậc Sinh Viên Sĩ Quan, nên tôi không bị đi cải tạo, chỉ đi trình diện ở địa phương và bị theo dõi chăc chẻ bởi lũ công an phường khóm.
Cuối năm 1975, tôi lập gia đình và vợ tôi quê ở Vĩnh Long, lên Sài Gòn ở với tôi nhưng vì mẹ chồng nàng dâu không thuận, nên bà xã tôi ở với tôi được vài tháng rồi trở về ở lại Vĩnh Long quê nàng ta, còn tôi thì ở lại Sài Gòn cuối tuần thứ sáu thì về Vĩnh Long, rồi chiều chủ nhật thì đón xe đò lên Sai Gòn, y như lính đi nghỉ phép vậy.
Một ngày cuối tuần sau khi đi thăm bà xã ở Vĩnh Long, tôi mua vé xe đò để trở lên Sài Gòn (vì tôi hộ khẩu ở thành phố), tôi ngồi ở chẳng giửa ghế bia sát cửa sổ, người ngồi kế bên tôi là một người đàn ông người Bắc, trông mập mạp và cao ráo tuổi chừng khoảng 35-40, xe đang chạy khoảng hơn nửa tiếng, tôi đang ngủ gà ngủ gục, lúc đó đeo chiếc nhẫn của Không Quân Mỹ (USAF) bên ngón tay tay phải, nhưng khi công an hay lính cộng sản xét giất tờ thì tôi sẽ lật mặt chiếc nhẫn vô lòng bàn tay để giấu, giống như đeo nhẫn bình thường, thì người đàn ông ngồi kế tôi dùng cùi chỏ thúc vào hông tôi nhè nhẹ hỏi:
"Ê, có phải chú mày là giặc lái?"
Tôi tỉnh dậy: " Sao chú biết?"
"Tao nghe nói bọn giặc lái ngụy nó thường đeo chiếc nhẫn không quân Mỹ, vậy chắc chú mày là giặc lái phải không?"
Tôi hỏi: "Ủa vậy chú là...?"
"Tao là người lái của Không Quân Nhân Dân"
"Ủa vậy chắc chú còn bay"
"Không tao làm phó thường dân rồi, đâu còn bay bổng chi nữa"
"Ủa sao vậy chú? trông chú còn trẻ, khỏe mạnh lắm mà?"
***
Mời các bạn đón xem tiếp phần 2
Comment