Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Anh Em

Collapse
X

Anh Em

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Anh Em


    Trời hưng hửng. Một chút sương bụi còn vương vất. Thập thò trước đôi cổng sắt cao nghệu nhà nuôi trẻ mồ côi khép còn kín là hai đứa trẻ gầy còm, rách rưới. Thằng anh khoảng chừng 10 tuổi, mặt mày lơ láo, sợ sệt. Đứa em nhỏ, khoảng lên hai, đôi mắt lòa lồi hẳn ra như hai viên bi mờ đục.

    Buổi sớm đường dốc cao, xe qua vùn vụt. Không ai buồn liếc mắt nhìn quanh. Mặc thằng anh nghiêng ngóng, quan sát, đứa em ngồi thụp xuống đất, ủ rũ như chú chó con khát sữa. Thỉnh thoảng đứa em cất tiếng gọi:

    Anh Hai ơi!

    Thằng anh trả lời bằng cái hắng giọng. Biết có anh bên cạnh nó có vẻ an tâm.

    -Vô đó được ăn no- Được uống sữa, được ăn bánh kẹo. Đủ thứ hết Anh nó dỗ

    -Nhớ không được khóc, người ta đánh. Thằng anh cẩn thận dặn thêm.

    Đứa em nó cố níu lấy đôi chân khẳng khiu của anh. Miệng méo xệch, thằng bé muốn khóc nhưng không dám. Giữa hai đứa diễn ra cuộc giằng co thầm lặng.

    -Biết có tao ,người ta không nhận mày đâu, thằng anh dọa khẽ.

    Chỉ còn sự sợ hãi trên khuôn mặt non nớt của đứa bé sắp bị bỏ rơi. Thằng anh cương quyết gạt tay em:

    -.Chừng nào nghe anh huýt sáo thì bò vào, nghe chưa!

    Dứt câu nó chạy vụt đi.

    Hai tay chới với giữa khoảng không, thằng em òa khóc. Đôi mắt lồ lộ trắng dã làm nó không biết thằng anh chạy về hướng nào.

    Xa xa bên kia đường, phía nhà Thờ lớn thằng anh luẩn quẩn lượm bao ny-lon mà mắt vẫn hướng về cánh cổng sắt. Thằng em vẫn còn ngồi đó, gào to, nức nở:

    Anh Hai ơi! Anh Hai ơi!

    Không dám dừng tay, thằng anh cố moi trong đống rác tìm vật gì bán được. Nó miên man nghĩ đến bà mẹ ốm đau để cố quên đi tiếng khóc của đứa em bé bỏng. Nguyện ước duy nhất của mẹ là anh em nó được vào nhà nuôi trẻ mồ côi, bà hy vọng ở đó chúng sẽ sung sướng hơn. Ít ra chúng cũng có cơm ăn, áo mặc. Chúng sẽ được đi học, được dạy dỗ. Lớn lên chúng sẽ có việc làm nuôi thân...

    Thằng anh không hiểu điều đó đúng hay sai, nhưng vẫn làm theo ý mẹ. Phần nó chưa thể được. Để mẹ yên lòng, trước mắt nó mang thằng em đi.

    Giờ đây em nó đang ngồi dưới đất, trước cổng nhà nuôi trẻ mồ côi, gào khóc gọi anh.

    Cổng đã mở. Quên bẵng nhiệm vụ huýt gió cho em vào, thằng anh vờ lom khom bên đống rác đã xới tung nhiều lần. Chẳng còn gì trong đó, mặt quay đi nhưng mắt liếc lại. Nó nhìn thấy có người từ trong đi ra. Em nó vẫn sờ soạng đôi tay tuyệt vọng bám vào thành cổng gọi anh.

    Không thể để họ nhìn thấy mình. Đó là điều duy nhất thằng anh còn nghĩ được. Nó muốn bỏ chạy thật nhanh, càng xa càng tốt.

    Cùng lúc, tai nó như bùng vỡ vì tiếng nức nở của đứa em tội nghiệp:

    Anh Hai ơi! Anh Hai ơi!

    Thân nó như bị chẻ đôi. Một nửa quay lại, một nửa bỏ trốn. Mắt nó nhìn thấy đứa em đang co rúm, run rẩy trong tay người lạ. Thằng bé bỗng giẫy giụa, cuống cuồng. Nó không cần cơm, không cần sữa, không cần cả bánh kẹo. Nó chỉ cần anh Hai, nó muốn được về nhà.

    -Anh cháu đâu? Người ta hỏi.

    Bất ngờ thằng anh vụt lao tới. Hổn hển, lơ láo. Bằng tất cả sức mạnh của tình thương, nó giật phắt đứa em trong tay người lạ. Rồi nó bật khóc:

    -Em của cháu... Em của cháu... Nó lắp bắp.

    Người ta trả em nó lại cho nó.

    -Ai bắt em mày đâu mà sợ. Đi mà không lo coi em...

    Mặc những lời trách, thằng anh xốc vội em lên vai. Thằng em cuống quýt bám chặt cổ anh, đơi chân quắp ngang người, vẫn chưa hết thổn thức.

    Mắt nhòa lệ, không kịp cảm ơn, thằng anh lầm lũi bước. Lòng trĩu nặng, nó nghĩ đến mẹ và cơ hội vừa bỏ lỡ. Buổi sáng, co ro trong manh chiếu rách, mẹ nó đã khóc nhìn nó dắt em ra đi. Đúng là bà đã mong muốn điều đó, bởi không thể làm gì hơn được cho hai đứa con côi cút. Thế nhưng giờ đây, thốt nhiên thằng anh tin rằng, bà sẽ vui mừng hơn nữa khi thấy chúng lại trở về.

    Nguyễn Thị Thùy Vân

    http://www.truyenviet.com/truyen-ngan/58-a/2304-anh-em
    Last edited by Phòng Trực; 01-24-2013, 04:00 PM.


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X