Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Trăn rắn ở sóc xoài

Collapse
X

Trăn rắn ở sóc xoài

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Trăn rắn ở sóc xoài


    TRĂN RẮN Ở SÓC XOÀI




    Ngoại trừ núi Sóc sơn, thuộc Kim Anh, tỉnh Phúc Yên ở ngoài Bắc, nơi Phù Đổng Thiên Vương với ngựa thần, roi sắt bay về trời, còn ở trong Nam, nếu địa danh nào có chữ sóc, thì y chang đó là vùng, hoặc làng của người Miên.

    Sóc Xoài nằm ở giữa khoảng đường từ Rạch giá đi Hà Tiên. Rạch Giá thì ruộng vườn thạnh mậu, Hà Tiên với núi đồi xanh mướt, nhưng Sóc Xoài chỉ cách hai Thị xã kia chừng ba mươi cây số mà đất đồng đỏ quạch vì phèn, thỉnh thoảng mới có một vườn miá cây khẳng khiu như cái cẳng gà. Người Pháp xưa kia đã từng mở đồn điền khóm tại đây, nhưng bây giờ lâu lâu mới thấy có vườn khóm rộng không quá năm công.

    Dân chúng hầu hết là người gốc Khờ Me, nói tiếng Việt theo kiểu "cực khổ" thì y như là "cứt khô", nhưng học tiếng chửi thề thì rõ ràng và không sót một chữ. Nhà cửa nghèo nàn, lúp xúp, trống cả trước sau, con nít ngồi chồm hổm phơi cái bụng ỏng như cái trống chầu, thế nhưng gần đối diện với nhà lồng chợ, một ngôi chùa Miên đột ngột mọc lên, rực rỡ diêm dúa như cô công chúa lạc xuống cõi dân gian đầy khổ ải. Cũng như những ngôi chùa Miên đẹp đẽ khác, chung quanh nó là những hàng cây sao cao vút mọc lẫn với chừng vài chục cây thốt nốt. Người Miền Nam đã được mang tiếng lè phè, nhưng so với những người Miên ở đây thì đành phải chào thua, họ làm lúa ít khi đủ gạo ăn. Đến mùa nước lớn, họ đi nhổ bàng về đương nón, đệm và bao cà ròn, còn mùa khô, cả xóm kéo đi bắt chuột, bắt rắn hoặc trăn.

    Lúa vùng này năng xuất đã kém, mà chuột đồng còn phá dữ dội. Những đám lúa gần lung đìa luôn luôn phải cắt trễ, vì nước sâu nên chín chậm hơn chỗ cao. Chuột dồn về đây nên dưới mặt đất in đầy dấu chân chuột. Người ta cắm đăng, đặt lọp như bắt cá, trên lọp còn phủ một cái chài, vừa ngăn chuột chạy thoát, vừa có thể bắt thêm được ít chim ốc cao đang lẩn lút dưới bụi lúa không bay ra được. Bình thường, lọp tre hay lưới chài, bọn chuột coi có ra gì với hàm răng sắc bén, nhưng lúc đang bị rượt đuổi, chúng chỉ lo chạy mà thôi. Có đôi khi họ dùng phương pháp dậm cù: Chừng năm mười người chạy vòng quanh một đám lúa hay cỏ, đạp nhẹp xuống, càng lúc càng nhỏ vòng lại. Sau cùng, cù chỉ còn lớn bằng cái nia, chuột quay đầu vào giữa, thò cả mấy trăm cái đuôi ra ngoài. Người ta nắm đuôi từng chú, đập mạnh xuống đất, rồi vất ra phiá sau. Chuột lột da, xào sả ớt nhậu một bữa, còn bao nhiêu mới đem ra chợ bán.

    Vì vùng này đất hoang còn nhiều, cỏ lăn cỏ lác mọc cao trùm lấp, chuột làm ổ khắp nơi, trở nên một nơi lý tưởng cho loài bò sát như trăn với rắn sinh sống. Rắn ở đây phần nhiều là rắn cá, không có nọc độc, nhưng nó táp như chó cắn và để lại hai hàng răng như xương cá.

    Có người đã từng bắt gặp rắn mắc võng tát cạn một vũng nước đầy cá. Cũng có vài loại rắn độc như loài hổ trâu, dài khoảng hai thước, trên đỉnh đầu có chữ O lớn, nó cắn nhằm thì trâu cũng phải rống lên và trong ít phút là ngã qụi. Loài cạp nong ít ai dám đánh, vì xương sống lưng nhọn lên như hình tam giác, lấy khúc cây hay cán cuốc đập nó, xương lưng dính luôn vào đó, khi ta dỡ lên để đập cái thứ hai theo phản xạ, nó sẽ theo cán cuốc nhấc bổng lên cao và đớp trúng ngay mặt người đập. Mà đã bị rắn cắn ngay mặt, thì chỉ có trời cứu.

    Con rắn Mai gầm tuy nhỏ con, nhưng lúc đói, nó thôi miên những con rắn khác, và há họng nằm chờ, con rắn kia tự mình bò vào cái họng đang hả lớn cho nó nuốt. Có đôi khi con rắn đó dài quá, khúc đuôi vẫn còn thò ra ngoài. Mà loài trăn, rắn khi đã nuốt con mồi vào thì không thể nhả ra được, vì hàm răng móc xuôi vào phía trong. Thế nên, cả con Mai gầm, lẫn con rắn nạp mạng đều chết.

    Có những ngày động tình, cả bầy rắn cuốn xà nẹo nhau như một đống dây thừng, người ta lấy gậy hoặc cù nèo móc cả bọn bỏ vô bao mà chúng cũng không buông nhau ra. Có lẽ vì thế, nhiều dân tộc trên thế giới tôn rắn là thần ái tình chăng?

    Có những con rắn lớn thường phủ con mèo cả mấy tiếng đồng hồ, con mèo gầm gừ, mắt lim dim nằm im dưới gốc bụi tre rậm rạp. Nghe nói con của nó sinh ra thường là linh miêu màu đen. Nếu một người mới chết còn đặt nằm trên chõng, hoặc đã bỏ vô hòm mà chưa đậy ván thiên, khi bị con linh miêu nhảy ngang, hấp lực có thể dựng xác chết dậy mà đuổi theo. Người ta gọi đây là qủi nhập tràng.

    Ở bến xe Long Xuyên, có người bán dạo quảng cáo rằng : Anh ta bán một loại đậu hái trên núi Cấm, khi bị rắn cắn, cứ chẻ hai hột đậu ra, úp vào vết thương, là nó sẽ trị được nọc. Không biết có ai nghe lời láo khoét này để bị chết oan mạng không? Thực ra, nọc rắn làm cho máu con người bị đông lại, nghẹt mạch máu mà chết. Có người bị nọc độc quá, khi chết tất cả các chân lông đều rướm máu. Cách hay nhất là làm chỉ huyết, nghĩa là dùng dây cột chặt để ngăn nọc độc chạy về tim, sau đó rạch vết thương rồi hút máu ra. Nhưng cũng rất nguy hiểm nếu người nào có vết lở trong miệng, hoặc sâu răng, nọc có thể làm chết người đã hút máu cứu bệnh nhân. Thường thường ở vùng quê nhiều người có ống giác hơi, dùng ống này là tốt nhất, sau đó chở tới y tá hay nhà thương chích thuốc trị rắn.

    Trăn không có nọc, nó không ăn cá, mà thường ăn chuột sống, đôi khi đói quá, còn bò vào chuồng gà để ăn trộm. Nếu chuồng làm bằng lưới mắt cáo, nó chui lọt khúc đầu vào ngoạm con gà, nhưng không sao rút ra được, vì con gà đã nuốt nửa chừng. Khúc đuôi quá to ở ngoài thì quật đập đùng đùng lẫn với tiếng gà kêu oang oác. Chủ nhà chạy ra chỉ việc lấy mác hay phảng, lia một nhát là đầu đi đằng đầu, đuôi đi đằng ..xào lăn.

    Rắn đi đâu cũng cô đơn, nhưng trăn thường sống một cặp. Theo lối trăn bò, người ta có thể đoán biết đó là trăn đực hay cái, là vì cơ quan sinh dục của con đực cà thành một vết sâu xuống đất.

    Bắt trăn phải có tay nghề, sức nó mạnh lắm. Gặp con trăn lớn khi bị tấn công, nó cuốn nghẹt thở chết người như chơi. Cả trăn lẫn rắn, nếu không bị đạp nhằm, hoặc đuổi đánh, chúng không hề muốn đối đầu với loài người. Khi nghe động, chúng thường lủi trốn thiệt mau.

    Chuyện rắn trả thù hoá thành Thị Lộ hại ba đời nhà Nguyễn Trãi ngày xưa không biết có thật hay không, nhưng kẻ viết bài này đã từng chứng kiến việc rắn tìm đến tận nhà chờ trả thù.

    Ông Ba Tụng cùng vài người bạn lúc phát cỏ để tát đià, có đập được mấy con rắn hổ hành, nhưng có một con chạy thoát. Chiều hôm đó, họ nướng cá và nấu cháo rắn nhậu chơi. Đến lúc cô con dâu của ông Ba soi đèn vô buồng để rót rượu, thì trời ơi, một con rắn hổ cuộn quanh hũ rượu, đang ngóc cổ lên chờ. Cô la lên và mọi người tuy sợ hãi nhưng sau cùng cũng hè nhau đập chết con rắn này.

    Bắt được trăn, dân nhậu không ăn bừa phứa như rắn, họ đem lại tiệm Cắc chú bán theo ký. Ở đây có thợ lột da trăn, căng ra phơi, rồi chở tuốt đi bán trên Sài gòn, còn thịt thì cắt khúc trông như khúc cá lạt, bán cho dân Miên kho chung với mắm bò hóc .. ăn dần.

    Hồi đào con kênh xáng, công nhân chiếc xáng đang cạp một bờ mọc đầy đế xậy, lúc dỡ cạp đất lên cao, thấy một cặp trăn bị kẹp chung trong đất, họ ngưng máy và bắt được cả đôi. Con bị thương thì trưa hôm đó bị lên dĩa liền, còn con kia họ lấy dây chì sỏ xuyên cả hai hàm, rồi cột lại ở cuối xà lan. Thế mà nó vuột mất tha theo cọng dây kẽm.

    Ai cũng tưởng nó vọt xuống sông đi mất luôn rồi. Có ngờ đâu nó vẫn còn trốn ở trên tàu. Dưới tàu và xà lan chuột sinh sống nhiều lắm, người ta đặt cạm, bỏ bả, nhưng không sao diệt hết được. Bỗng dưng chuột bị chết nhiều quá, thúi um trong những kẹt hóc. Con nào cũng rụm xương và bị kéo ra dài ngoằng. Lúc đó, vì dò tìm chuột chết, người ta lại tìm thấy con trăn ốm nhách. Thì ra nó đói, bắt được chuột, cuốn cho nhừ, kéo dài ra rồi, mà ăn không được vì miệng đã bị khâu laị. Nhờ công diệt chuột đó, con trăn được mở dây và nuôi trên tàu như một con mèo dễ thương. Mấy tháng sau, có lẽ vì nhớ nhung đồng loại, nó âm thầm bỏ ra đi không một lời từ giã.

    Bây giờ những quán Đặc Sản mọc lên như nấm, với những màn uống máu rắn máu dơi, nuốt tim nuốt mật coi ớn quá. Những vùng hoang dã cũng chẳng còn bao nhiêu cọp beo rắn rết để cung cấp cho những quán loại này. Người ta đã bắt đầu có những trại nuôi thú rất rộng lớn, và chủ nhân thì.. .. giàu lên cấp kỳ.

    diemtan 253

  • #2
    Cảm ơn tác giả đã post .Bài viết này làm gợi nhớ lại năm 1981, tụi tôi 3 người đã từng ngủ lại một đêm ở Sóc Xoài thuộc huyện Hòn Đất trong một căn nhà lá lụp xụp bên bờ kênh đào chạy dọc quốc lộ từ Rạch Giá xuống Hà Tiên .Lúc đó mặt đường đầy ổ gà ,ngồi trên chiếc xe đạp lôi bị sóc liên hồi ,đường bộ rất xấu do chiến tranh để lại . Nhớ lại đêm đó được nghe miễn phí vọng cổ của các tay chèo ghe qua lại .

    Comment



    Hội Quán Phi Dũng ©
    Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




    website hit counter

    Working...
    X