Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Biên Cương Hành! - Trần Ngọc Nguyên Vũ

Collapse
X

Biên Cương Hành! - Trần Ngọc Nguyên Vũ

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Biên Cương Hành! - Trần Ngọc Nguyên Vũ

    Biên Cương Hành!

    (Để nhớ về vùng đất một thời cùng bạn bè ta đã ở.)

    Trần Ngọc Nguyên Vũ

    *****

    Thiên địa phong trần
    Hồng nhan đa truân.

    (Chinh phụ ngâm)

    *****

    (Từ ngàn xưa đến nay, không có cuộc chiến nào mà không gây ra những sự xa cách, mất mát, đợi chờ mong nhớ tiếc thương...Trong "Chinh Phụ Ngâm khúc" một kiệt tác phẩm văn học nổi tiếng của Việt Nam, thi hào Đặng Trần Côn đã diễn tả nỗi lòng của người "chinh phụ" với những dằn vặt ngày đêm theo dõi bước quân hành gian khổ, và hiểm nguy nơi biên cương quan tái chốn xa trường của "chinh phu"...)

    *****


    Phi tuần Tây Tiến!

    Bốn chiếc khu-trục cơ AD5 chở 9 Phi-Công từ Biên-Hòa lên PleiKu, bình phi trên cao độ 11,500 bộ trong đội hình di hành, lao mình về hướng Tây Bắc. Tôi ngồi ghế phải làm "phi-công phụ" đọc bản đồ và thay đổi tần số cho Đại-Uý Lê Thanh Hồng Vân, "Trưởng Phòng Hành- Quân" của Phi-Đoàn 514 dẫn đầu phi-tuần. Liếc nhìn qua hai bên cánh, tôi thấy hợp đoàn lướt trên những cụm mây bồng bềnh dưới đôi cánh bạc, trông như những con phượng-hoàng đang xoải cánh vẫy vùng trong vòm trời cao rộng...Nghĩ đến người vợ mới cưới chưa đầy 24 tiếng đồng hồ của mình, chưa được hưởng hết những hương vị ngọt ngào của hạnh phúc lứa đôi, đã phải đóng vai người "Chinh Phụ" trẻ tiễn "Chinh Phu" băng mình vào nơi gió cát, lòng tôi hụt hẫng, xót xa. Mới đêm hôm qua đây thôi, tôi còn cùng người bạn đời đắm chìm trong điệu nhạc bổng trầm qua tiếng dương cầm điêu luyện của nhạc sĩ Lê Văn Thiện trình bầy để riêng tặng cô dâu và chú rể. Liên gục đầu trên vai tôi đón nhận những giây phút tuyệt vời nhất của một đời người con gái thì Dương Ngọc Ẩn lướt theo tiếng nhạc, tiến đến nhét vào túi tôi tờ sự vụ lệnh thuyên chuyển và nói nhanh: "Sáng mai đúng 5:30 tao với thằng Long sẽ đến đón mày lên Biên-Hòa để đi PleiKu..." Tôi không nói gì chỉ ghì chặt người yêu trong vòng tay, dìu nàng đi trọn bản nhạc tình...Đêm ấy khi khách khứa và bạn bè đã ra về, thì tiệc rượu hợp cẩm của chúng tôi bỗng biến thành buổi tiệc tiễn đưa, và nước mắt cô dâu đã làm ướt đẫm chiếc gối thêu ngày cưới...


    Đêm tân hôn, đêm động phòng hoa chúc, cái khoảnh khắc tuyệt vời đáng ghi nhớ nhất của một đời người, đã được dàn trải theo với tâm tình u uẩn của người trai thời loạn qua những vần thơ bi tráng và lãng mạn:

    Tôi ở đơn vị về
    Cưới nhau xong là đi
    Từ chiến khu xa nhớ về ái ngại
    Lấy chồng đời chiến binh
    Mấy người đi trở lại
    Lỡ khi mình không về
    thì thương
    người vợ chờ
    Bé bỏng chiều quê (1)


    Có cuộc ra đi nào của người lính mà không để lại cho người ở nhà những đợi chờ mong nhớ lo Âu, và biết đâu một chuyến trở về bất chợt của người trai từ chốn biên cương quan tái, lại chẳng phải là một món qùa quý giá nhất cho người vợ trẻ của mình đó hay sao...Thấy tôi ngồi thừ người ra, Vân nắm chặt cánh tay tôi cười nói:

    - Nhớ cô dâu phải không. Tao đã bảo mày là cứ ở nhà đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật. Mọi chuyện để tao lo mà.

    Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười thầm cám ơn tấm chân tình của người bạn cùng đơn vị...Khi bay qua khỏi Phú Bổn, Vân bấm máy liên lạc với đài kiểm báo Peacock xin xuống cao độ, rồi rời tần số Peacock để liên lạc với Pleiku.

    - Đài kiểm soát Pleiku đây "Phượng-Hoàng Tây Tiến" gọi bạn nghe rõ không trả lời.

    Tiếng người kiểm thính viên vang lên qua tần số:

    - "Phượng-Hoàng Tây Tiến" PleiKu nghe bạn 5/5. Chúng tôi đã được Peacock thông báo và đang đợi bạn. "WelCome Home" Phượng-Hoàng Tây Tiến. Xin bạn cho biết vị trí.

    Nghe tiếng trả lời dồn dập cùng lời chào đón chân tình và háo hức của người kiểm thính viên từ đài kiểm soát, tôi thấy lòng mình như ấm lại... Từ trên cao độ tôi thấy núi Hàm Rồng lờ mờ hiện ra, nằm hớ hênh trong màn sương mỏng manh của buổi ban mai như mời mọc bước chân lãng tử đa tình. Chếch lên phía Bắc một chút là phi-đạo của phi-trường PleiKu nằm vắt mình theo hướng Đông - Tây trên ngọn đồi Cù-Hanh cạnh Bộ Tư-Lệnh Quân-Đoàn 2 & Quân-Khu 2. Xa hơn chút nữa là Biển Hồ với mặt nước phẳng lặng lấp lánh như một tấm gương phản chiếu lên nền trời xanh ngắt. Toàn bộ khung cảnh của thành phố PleiKu trải dài theo quốc lộ 14, ngoằn ngoèo như một con mãng xà khổng lồ xuyên qua vùng núi đồi trùng điệp, bò theo hướng Bắc - Nam. Thật ra PleiKu đối với tôi không xa lạ gì. Tôi đã từng đến và đi lại nơi đây nhiều lần, nhưng lần này tôi tự nhiên cảm thấy hồi hộp, vì sau khi đáp, chúng tôi sẽ nhận vùng đất đầy oan nghiệt này làm quê hương. Rồi đây mỗi khi chiều về, sẽ có thêm những đôi mắt vời vợi của người vợ trẻ bồng con tựa cửa đợi chờ những cánh chim mệt mỏi hiện ra từ cuối chân trời, và vào những ngày mưa phùn lầy lội, cô hàng nơi quán vắng lại có dịp ngồi nghe và chia sẻ tâm tình cùng với những người khách lạ phương xa. Người ta nói rằng PleiKu là vùng đất có một ma lực vô hình giữ chân người khách lữ...Chẳng biết có phải cái " ma lực vô hình" đó đã kéo tôi và bè bạn trở lại với PleiKu ngày hôm nay hay không.


    Vân lắc cánh ra hiệu cho phi tuần vào đội hình cận phi rồi bấm máy liên lạc với đài kiểm soát.

    - Đài kiểm soát PleiKu, cám ơn lời chào mừng của bạn. Hiện tại "Phượng-Hoàng Tây Tiến" đang ở phía Nam PleiKu khoảng 7 dậm. Cao độ 5,000 bộ. Chúng tôi xin làm một cái "low pass" trên phi-đạo trước khi hạ cánh. Bạn nghe rõ không trả lời.

    Tiếng người kiểm thính viên lại dồn dập vang lên:

    - Roger! "Phượng-Hoàng Tây Tiến", Pleiku nghe bạn 5/5. Hiện tại thời tiết PleiKu trời quang, gió nhẹ, tầm nhìn xa 10 dậm. Bạn sẽ làm "low pass" trên phi đạo 09. Lấy cao độ về hướng phải. Cũng xin cho bạn biết là toàn bộ chỉ huy của Không-Đoàn 72CT, cùng các nhân viên phi-đạo đang đợi bạn ở bãi đậu A1.

    Vân trả lời Đài Kiểm Soát rồi bấm máy liên lạc với các bạn:

    - Chúng mình có khán giả. Ráng làm cho đẹp nghe tụi bay.

    Những tiếng bấm nút vô tuyến cùng giọng trả lời chắc nịch đầy tự tin của mọi người vang lên trong nón bay. Tôi quay qua nhìn các bạn đang ở trong vị trí hợp đoàn sát cánh mà tưởng chừng như không còn có thể nào bay sát gần hơn được nữa. Tôi thật sự cảm thấy hãnh diện vì họ, những Phi-Tuần Trưởng Khu-Trục dầy dạn kinh nghiệm chiến trường cũng như huấn luyện. Những cánh chim sắt đang nối gót các bậc đàn anh, đã từng tung hoành ngang dọc trên bầu trời lửa đạn qua những phi vụ "bình Nam phạt Bắc." Tuy loại phi cơ Skyraider không phải là loại dùng để phi diễn hợp đoàn, vì "lực xoắn" (torque) của nó rất mạnh, nhưng khi đã ở trong tay của những "hung thần" trong nghề bay này, thì một số những phi tác khó nhất cũng chỉ là chuyện nhỏ. Bên cạnh tôi, Vân đưa phi tuần vào trục song song với phi đạo ở cao độ 50 bộ. Nhìn xuống bên dưới tôi thấy những cánh tay giơ lên vẫy chào rối rít. Bốn chiếc phi cơ luớt ào trên sân bay rồi bất thần cùng bốc lên như những cây pháo thăng thiên, vặn mình rít lên trong bầu không khí yên tĩnh của buổi ban mai, rồi nghiêng cánh 90 độ về bên phải, kéo theo những vệt khói trắng trải dài trên nền trời trông như những dải lụa mềm mỏng bung ra từ những đôi tay ngà ngọc của giai nhân vờn trên sóng nước nơi dòng sông thiên hà.

    Từng chiếc phi cơ lần lượt nhẹ nhàng hạ cánh, rồi di chuyển về nơi đầu phi đạo 27. Bốn người cơ trưởng A1 chạy ra đón, và bằng những động tác chuyên nghiệp, họ hướng dẫn phi cơ vào bãi đậu. Bốn chiếc khu-trục gầm gừ như những con tê giác khổng lồ đậu sát nhau theo hàng ngang. Vân ra hiệu cho phi hành đoàn cùng gấp cánh và tắt máy. Cả chín người trong đoàn "Phi-Công Tây Tiến" đồng loạt đứng dậy, tay ôm nón bay bước ra khỏi phòng lái, trông nhịp nhàng và đều đặn như những phi công thuộc các phi đội biểu diễn chuyên nghiệp, rồi cùng nhẩy xuống đất đứng nghiêm mình chờ đợi. Thiếu Tá Định với tư cách là tân Phi-Đoàn Trưởng bước tới đứng trước mặt mọi người, rồi ông hướng về phía Trung Tá Bá để trình diện với vị Không-Đoàn Trưởng toán phi công đầu tiên của Phi Đoàn 530 vừa đến PleiKu. Trung-Tá Bá oai nghiêm trong bộ quân phục Kaki mầu vàng của Không-Quân; trên ngực áo gắn bốn hàng huy chương và đôi cánh bạc có râu làm tăng thêm phong độ hào hùng của một người chỉ huy. Nhìn ông tôi thấy ông giống như danh tướng McArthur của Hoa Kỳ đang lội nước duyệt đoàn quân giải phóng Phi Luật Tân ngày nào. Đi bên ông là Thiếu-Tá Định giới thiệu tên và cấp bậc từng người: "Đại-Úy Lê Thanh Hồng Vân, Trưởng Phòng Hành-Quân Phi-Đoàn 514. Đại-Úy Trần Ngọc Hà, Phi-Tuần Trưởng Khu-Trục PĐ 514. Đại-Úy Nguyễn Văn Huynh, Phi-Tuần Trưởng Khu-Trục PĐ 514. Đại-Úy Vũ Công Hiệp, Phi-Tuần trưởng khu-Trục PĐ 514. Đại- Úy Phạm Văn Thặng, Phi-Tuần Trưởng Khu-Trục PĐ 514. Đại-Úy Hoàng Mạnh Dzũng, Phi-Tuần Trưởng Khu-Trục PĐ 514. Đại-Úy Vũ Văn Thanh, Phi-Tuần Trưởng Khu-Trục PĐ 514. Trung-Úy Trần Kim Long, Phi-Tuần Phó Khu-Trục PĐ 514. Trung-Úy Nguyễn Văn Hai, Phi-Tuần Viên Khu-Trục PĐ 514." Sau khi duyệt qua toán phi-công "Tây Tiến", Thiếu-Tá Định bước lui lại một bước hô to: "-Tất cả theo lệnh tôi...Nghiêm!" Rồi ông dõng dạc tuyên bố: "- Kể từ giờ phút này các bạn chính thức là nhân viên phi-hành của "Phi-Đoàn Thái-Dương 530" trực thuộc Không-Đoàn 72CT đồn trú tại PleiKu." Chín cánh tay cùng giơ lên chào lại vị Phi-Đoàn-Trưởng mới của mình, và như để cho ông biết rằng họ sẵn sàng đặt mình dưới quyền chỉ huy của ông. Nghi lễ trình diện đã xong. Anh em phi-đạo cùng mọi người chạy lại vây quanh chúng tôi, hết lời khen ngợi màn phi diễn bất ngờ, đẹp mắt và hùng tráng vừa rồi. Phi-trường PleiKu sáng nay như bừng lên bầu không khí của một ngày hội. Trung-Tá Bá với tay mở chai rượu champagne rót ra những chiếc ly nhỏ mời chúng tôi. Đón ly rượu trên tay ông, tôi có cảm tưởng như mình đang đón nhận ly rượu Saké của Nhật Hoàng ngày nào ban cho các "Phi- Công Thần Phong" trước khi họ lao mình vào cõi chết...Mặc dù chúng tôi lên đây không phải là để tự sát, mà là để bảo vệ cho vùng đất nơi chốn biên cương quan tái này. Tôi cũng biết rằng rồi đây trong số chúng tôi, sẽ có những người ra đi không trở lại, nhưng chúng tôi chấp nhận điều đó, và coi đó như là một vinh dự của những người lính chiến được hy sinh cho đại cuộc...Nhìn các bạn tôi đang say sưa ngụp lặn trong bầu không khí đầm ấm và thân mật của tình đồng đội nơi vùng đất mới. Tôi thật sự cảm động. Ngày hôm nay, ngày 15 tháng 11 năm 1970, cái mốc thời gian ghi nhận một sự kiện quan trọng là "Phi-Tuần Tây Tiến" đã hạ cánh đúng giờ TOT trong một khung cảnh trang nghiêm và đầy ắp tình người. PleiKu như cũng chiều theo lòng người, vì vào mùa này, vùng đất Tây Nguyên rất hiếm thấy một cảnh trời quang mây tạnh như sáng hôm nay. Sau này chúng tôi được biết chính Thiếu-Tá Định là người đã bấm lá số tử-vi chọn ngày và giờ đáp cho toán nhân viên đầu tiên của phi-đoàn lên đáo nhậm PleiKu. Tuy không thể so sánh với những bậc tiền bối được chân truyền về môn "Thái Ất Thần Kinh" như Nguyễn Bỉnh Khiêm hoặc La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiệp, nhưng ông cũng là một cao thủ về môn "độn số", và có một sự hiểu biết sâu rộng về môn học đã thất truyền này. Điều bất ngờ và thú vị nhất đối với tôi là khi Thiếu-Tá Định và Trung-Tá Bá đến trước mặt tôi nâng cao ly rượu và nói: "- Chúc mừng chú rể mới của Phi-Đoàn Thái-Dương 530. Lần sau nhớ dẫn cô dâu lên trình diện anh em đó nghe." Tôi với ông Định vốn đã quen nhau qua thơ văn từ trước, nhưng hôm nay tôi phải giữ đúng lễ nghi quân cách với ông sếp mới này. Tôi đứng nghiêm nói: " - Xin tuân lệnh Thiếu Tá." Ông Bá Chủ tươi cười nói: " - Tuy được tin trễ nhưng Không-Đoàn cũng có món qùa nhỏ gởi cô dâu và chú rể. Đây là tờ sự vụ lệnh 15 ngày phép. Tôi đã cắt một phi-vụ liên-lạc PleiKu - SàiGòn bằng U17 đưa chú về SàiGòn sáng nay..." Nghe ông nói tôi cảm động đến sững sờ, không phải vì 15 ngày phép, mà là cử chỉ chăm sóc kín đáo, thân mật, và tế nhị của một vị chỉ huy đối với thuộc cấp. Tôi liếc nhìn qua Lê Thanh Hồng Vân, thấy anh nhìn tôi nheo mắt cười hóm hỉnh rồi ngửa cổ uống cạn ly rượu mừng...


    Kể từ ngày Không-Đoàn 72CT được thành lập với những đơn vị cơ bản như Quan-Sát, Trực-Thăng, Khu-Trục và Kỹ-Thuật đủ để đáp ứng cho những nhu cầu yểm trợ các đơn vị hành quân trên chiến trường Quân khu 2, thì Phi-Trường Cù-Hanh nhộn nhịp hẳn lên. PleiKu vui mừng hớn hở đón nhận "Anh Hùng Hào Kiệt" các nơi đổ về. Từ những con "chiến mã bất kham" đã từng ngược xuôi khắp 4 vùng chiến thuật, đến những khuôn mặt thư sinh non trẻ với ánh mắt và nụ cười còn bỡ ngỡ, bước chân ngập ngừng đi theo dòng sinh-mệnh của dân-tộc. Nhưng dù ở vị thế nào đi chăng nữa, thì tất cả đều gánh trên vai một trách nhiệm nặng nề chung của những người trai thời loạn...Bầu trời PleiKu ngày đêm vang dội những tiếng gầm rú của phi-cơ các loại qua những phi-vụ hành-quân và huấn-luyện. Nhưng theo với đà tăng trưởng của đơn vị thì nhịp độ pháo kích của địch vào phi trường cũng tăng theo...

    ...Một buổi sáng sau khi giải trình phi vụ "xác định hành-quân phi-tuần phó" cho Trung-Úy Hai xong, tôi rủ anh về câu lạc bộ để ăn sáng. Khi đi ngang qua trạm tiếp liên, tôi thấy 2 người lính đang ì ạch vác hai chiếc ba-lô trên vai. Thấy chúng tôi đi tới, hai người vội để ba-lô xuống rồi đứng nghiêm chào. Nhìn bộ quân phục và đôi giầy mới toanh chưa mòn gót của các anh, chúng tôi biết là hai người vừa tốt nghiệp từ một khóa huấn-luyện nào đó và được thuyên chuyển lên đây. Chúng tôi vui vẻ hỏi thăm các anh và đề nghị khiêng phụ hai anh gói hành trang đầu đời của người lính về cư xá. Đang đi trên đường thì một tiếng rít xé gió vụt qua đầu chúng tôi, rồi một tiếng nổ bùng lên từ cuối phi đạo. Cả bốn chúng tôi đều quăng ba-lô xuống đất rồi lăn mình theo lề đường. Hai người bạn trẻ lăn vào một cái hố bên cạnh. Tôi và Hai tiếp tục lăn xuống cuối thung lũng. Một tiếng nổ thứ hai dội lên, tôi có cảm tưởng như lồng ngực mình bị bung ra. Tôi vòng tay ôm lấy đầu để che đỡ. Sỏi đất rào rào rớt xuống phủ lên khắp thân mình tôi. Một cảm giác lành lạnh trên gáy như có những mảnh bùn ướt bám vào. Sờ lên tôi thấy tay mình bê bết máu. Tôi hoảng hồn tưởng mình bị thương, nhưng sau khi kiểm soát lại tay chân mình mẩy thấy không có gì tôi mới yên tâm nằm im chờ đợi. Khi nghe thấy tiếng Trực Thăng võ trang và Khu Trục vần vũ trên bầu trời, chúng tôi lồm cồm đứng dậy...Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt tôi và Hai. Chiếc hố tránh pháo kích giờ đây đã trở thành chiếc bẫy của tử thần lãnh nguyên một trái hỏa tiễn 122 ly cầy tung sỏi đất. Hai người bạn trẻ vừa cùng chúng tôi sánh bước trên đường giờ đây đã biến mất. Nhìn vào lòng hố chúng tôi chỉ còn thấy 4 chiếc giầy nhà binh lẫn lộn máu với mớ thịt vụn nhầy nhụa...Tôi và Hai đứng chết trân như trời trồng nhìn nhau mà không nói lên được lời nào. Một cảm giác rờn rợn chạy luồn qua cơ thể khi một ý nghĩ thoáng hiện ra trong đầu tôi là nếu chiếc hố đủ chỗ cho 4 người...Tuy đã nhiều lần nằm hứng chịu những trận pháo kích, và cất cánh dưới làn mưa pháo của địch, nhưng chưa lần nào tôi thấy khủng khiếp như lần này, khi đối diện trước cái chết của hai người lính trẻ vừa nhập cuộc, chưa được dịp thi thố tài năng đã vội vã ra đi...Dù rằng trong cuộc chiến có nhiều những cái chết khác nhau, nhưng cái chết nào của người lính cũng là một biểu tượng của sự hy sinh và bảo vệ...Máu của hai người lính trẻ vừa đổ ra để cho đồng đội của các anh và vùng đất bất hạnh này được bình an trong lửa đạn...Xin được một lần đứng nghiêm giơ tay chào vĩnh biệt các anh. Kể từ nay các anh sẽ nằm yên nghỉ ngàn đời trong trang quân-sử bi hùng của dân-tộc.

    ...Rồi buổi chiều nay ở một nơi chốn nào đó trên vùng đất của quê hương, trong bữa cơm gia đình, sẽ có những khuôn mặt bàng hoàng cùng những ánh mắt lạc thần của người thân các anh khi nghe tin chiến sự...Và đêm về sẽ có những tiếng thổn thức thầm lặng của con tim rung lên theo với hạt mưa rơi... Thầm lặng mà nghe vang dội cả bầu trời tang tóc...

    Đêm Cao Nguyên bập bùng ánh lửa!

    .....Suốt cả tuần qua, phi trường PleiKu nhạt nhòa trong màn mưa phùn và những cơn gió lạnh từ dẫy Trường Sơn thổi về. Lợi dụng những lúc thời tiết xấu, các phi vụ hành quân và huấn luyện đều phải hủy bỏ. Anh em trong phi đoàn xoay ra làm "phi tác" tân trang đơn vị. Mặc dù chỉ là những tay “thợ tài tử” và “thợ vịn”, nhưng nhờ có sự đôn đốc, và góp sức tận tình của hai ông thần “Hộ Pháp” Vũ Công Hiệp và Phạm Văn Thặng, cùng với Nguyễn Văn Huynh, Phan Đắc Huề, Lê Quốc Đức, Nguyễn Hoàng Mai, Lê Thuận Lợi, Nguyễn Văn Hai, Nguyễn Thành Trung, Nguyễn Tiến Thụy, và Trần Văn Phúc, nên cuối cùng mọi người cũng đã hoàn thành được một công trình "vĩ đại" của mình. Đặc biệt là chiếc cổng khổng lồ hình chữ A1 được dựng ngay cửa ra vào của phi đoàn trông thật gồ ghề và rất là “khu-trục”.

    Hôm nay mưa đã tạnh, nhưng trên bầu trời vẫn còn những đám mây đen giăng mắc. Trên quãng đường từ phi đoàn 530 về cư xá, xe cộ chạy rầm rập lên xuống như đang có một chuyện gì quan trọng lắm sắp xẩy ra. Qủa thật là có chuyện quan trọng sắp xẩy ra tại cái căn cứ Không Quân đèo heo hút gió này...Bởi vì sáng nay khi Thiếu-Tá Lê Bá Định vừa bật đèn khai trương chiếc cổng A1 thì nhận được cú điện thoại đỏ từ văn phòng “Tham Mưu Trưởng” thuộc Bộ Tư Lệnh Không Quân gọi ra báo là sẽ có một phái đoàn gồm những nhân vật quan trọng và cao cấp ghé thăm Phi Đoàn. Nhận được tin này, Thiếu-Tá Định vội báo ngay cho Trung-Tá Bá. Ông "Bá chủ" thấy tầm vóc của phái đoàn qúa lớn cũng không dám quyết định đơn phưong liền liên lạc với vị Không Đoàn Trưởng Yểm cứ PleiKu là Trung-Tá Võ Quế. Thế là cả căn cứ bừng lên bầu không khí nhộn nhịp và háo hức sửa soạn cuộc tiếp đón hiếm có này. Đúng 5:00 giờ chiều chiếc “Air Force Two” của KLVNCH đáp xuống phi đạo của phi trường Cù Hanh. Hành khách gồm có “Phó Tổng Thống VNCH”, Trung-Tướng Trần Văn Minh Tư-Lệnh KQ cùng với Đạ Tá Tần Tham-Mưu Phó Hành-Quân, Đại-Tá Khanh Tham-Mưu Phó An-Phi, và Tư-Lệnh Sư-Đoàn 5 KQ là “ông già đầu bạc” Đại-Tá Phan Phụng Tiên. Thiếu-Tá Định hướng dẫn phái đoàn đến thăm phi đoàn, tháp tùng theo có Trung-Tá Bá và Trung-Tá Võ Quế. Cuộc thăm viếng bất chợt không có lễ nghi quân cách, kèn trống nghênh tiếp, đã làm anh em vô cùng xúc động và hãnh diện. Thật ra thì đây không phải là một cuộc thăm viếng hay thị sát đơn vị bình thường của các vị chỉ huy cao cấp, mà họ đến đây là để "tiếp lửa" cho những người lính trẻ nơi chốn biên cương quan tái này. Bởi vì họ cũng chính là những bậc đàn anh, những người đi trước thuộc "thế hệ mầu tím hoa sim", những người đã từng quay cuồng trong bão lửa, một thời hứng trọn những nguy nan...Và nếu không phải là chính những người lính đã từng vào ra nơi chốn dầu sôi lửa bỏng thì không một ai có thể có một cái nhìn chân thực, cũng như cảm nhận được cuộc sống đầy bất trắc ở đó như thế nào. PleiKu qủa là một vùng đất đầy bất trắc, luôn luôn có những chuyện bất thường xẩy ra vào những giây phút mà không ai có thể ngờ tới...Như buổi chiều nay, trong lúc mọi người đang quây quần bên những chiếc lò sưởi dã chiến được làm bằng những thùng phuy xăng đặt ngoài trời, hơ tay trên ngọn lửa hồng trước khung cảnh hùng vĩ của vùng núi rừng Tây Nguyên:


    “Sương đầu núi buổi chiều như dội”
    "Nước lòng khe nẻo suối còn sâu"
    "Não người áo giáp bấy lâu"
    "Nhẹ xem tính mạng như mầu cỏ cây." (*)


    Cảnh vật hùng vĩ này được dùng làm bối cảnh cho những câu chuyện hùng tráng của những con người hào sảng đã từng tung hoành ngang dọc, kể lại cho những người “Nhẹ xem tính mạng như mầu cỏ cây”…Trong khi anh em đang im lặng thích thú nghe Tướng Kỳ kể lại những chuyến bay đêm nghẹt thở của “phi đội Cò Trắng” trên đất Bắc ngày nào cùng với những tên tuổi đã đi vào "huyền thoại" như: Lê Thanh Vân, Lưu Kim Cương, Nguyễn Ngọc Khoa, Nguyễn Văn Tâm...thì có những tiếng còi hụ vang lên, rồi một đoàn xe cứu hỏa và xe cứu thương chạy ra phi đạo. Từ xa về hướng Đông, một phi tuần hai chiếc phản lực đang trên đường cận tiến phi trường. Bằng những con mắt nhà nghề, mọi người nhận ra đó là hai chiếc F100 của Không Lực Hoa Kỳ. Chiếc đầu thả bánh đáp, chiếc thứ hai đeo sát bên cánh không ra "gears" chắc là bị bể ống thủy điều. Hai chiếc khu-trục phản lực đã tới đầu phi đạo 27, và đang ở cao độ thích hợp nhất để làm “crash”. Chiếc thứ nhất bỗng tách ra, phóng lên cao rồi làm một vòng quẹo thật gắt để quay đầu lại. Trong lúc chiếc thứ hai hạ cánh ngay trên lớp “foam” trắng xóa vừa được trải trên mặt sân bay. Mọi người hồi hộp theo dõi chiếc phi cơ lâm nạn lướt trên đám bột chống lửa như một chiếc xe trượt tuyết. Phi cơ ra khỏi đám bột “foam” và tiếp tục lướt tới với một tốc độ khá nhanh. Từ dưới bụng phi cơ những tia lửa xẹt ra như những tia pháo bông. Đoàn xe cứu hỏa hối hả phóng theo. Mọi người đều nín thở theo dõi chiếc phi cơ lâm nạn, và cầu mong sao cho phi cơ dừng lại kịp thời trước cuối đường bay, vì phi đạo của phi trường PleiKu thuộc loại sân ngắn, không thích hợp lắm để cho một khu-trục phản-lực có thể làm làm crash. Tướng Kỳ quay qua nói với Th/Tá Trí sỹ quan tùy viên của ông đem xe ra đón người Phi Công lâm nạn về đây để ông mời anh uống ly rượu mừng, nhưng đã qúa trễ, Th/Tá Trí chưa kịp quay lưng thì chiếc phi cơ đã lướt tới đụng vào mô đất nơi cuối phi đạo và bùng cháy. Chiếc ghế thoát hiểm bung lên cao, nhưng dù chưa kịp mở thì đã rớt xuống ngay giữa đám cháy đang ngùn ngụt bốc lên như một bó đuốc khổng lồ thiêu sống người phi công can trường nhưng vắn số. Tất cả mọi người có mặt lúc đó đều bàng hoàng đứng bất động, toàn thân như bị tê liệt trước cảnh tượng bi tráng xẩy ra trước mắt…Người phi công trên chiếc phi cơ đầu đã quay lại và bay sát mặt phi đạo, khi bay ngang qua đống lửa, chiếc F100 quằn quại lắc cánh làm một vòng “roll” 360 độ để chào vĩnh biệt người bạn đồng hành đang được hỏa táng ở bên dưới, rồi phóng vút lên cao, bỏ lại những tia lửa phụt ra từ ống phản lực lấp loáng như những lằn sét lẩn khuất trong đám mây tang, cùng với những tiếng gầm rú bi phẫn của đất trời…Trên khuôn mặt phong sương của những người trai thời loạn hằn lên những nét đăm chiêu, xót thương cho một tráng sĩ cô đơn vừa vượt qua dòng sông định mệnh.


    …Mây chiều từng cuộn đen nghịt đổ về phủ kín sân bay như để đưa tiễn người anh hùng bạc mệnh. Anh Phi Công phản lực F100 ơi! Anh đã vật lộn với tử thần để thoát ra khỏi vùng trời mịt mù lửa đạn; sao anh không tìm một nơi nào an toàn hơn để hạ cánh, mà lại chọn vùng đất oan nghiệt này để chôn vùi thân bách chiến. Chẳng lẽ đây là sự lựa chọn của một “Đại Trượng Phu!” Một chọn lựa bi tráng mà các "anh hùng vạn thủa" đã làm qua những vần thơ: "Chí làm trai dậm nghìn da ngựa - Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao." Anh Phi Công Khu Trục F100 ơi! Hôm nay chúng tôi đứng đây đưa tay chào vĩnh biệt anh, người bạn đồng minh vừa hy sinh cho đại cuộc. Chẳng biết rồi mai này tới lượt mình nằm xuống thì ai sẽ là người đến để tiễn đưa đây...Nhưng cuộc sống của những người Lính chiến là phải như thế; nó không cho phép một ai quay đầu lui bước, dù trước mặt có trập trùng muôn vàn những nguy-hiểm gian-nan…

    Buổi chiều tang tóc ập đến thật nhanh và cũng qua đi thật nhanh, nhường chỗ cho màn đêm nặng nề chậm chạp buông xuống. Trong lúc mọi người đang đứng bên cạnh những chiếc lò than đỏ rực tỏa khói thơm phức, thưởng thức bữa tiệc thịt rừng với rượu cần do ông chủ đồn điền trà PleiKu khoản đãi, thì một chiếc C47 của KĐ53CT lừng lững taxi tới đậu ngay trước mặt hangar. Cửa phi cơ vừa mở ra, anh em đều trố mắt nhìn như không tin đây là sự thật. Từ trên phi cơ nhẩy xuống là ban nhạc Joe Marcel của phòng trà Queen Bee, mọi người lục tục khuân chuyển nhạc cụ xuống cùng với sự xuất hiện của ca sĩ Anh Khoa, và một số các cô “em gái hậu phương”, đặc biệt có sự hiện diện của kiều nữ Mai Dung nổi danh tài sắc của SàiGòn hoa lệ…Anh em vô cùng cảm động vì món qùa bất ngờ, đẹp và lãng mạn như thơ Quang Dũng: “Doanh trại bừng lên khúc nhạc ca – Kìa em xiêm áo tự bao giờ.” của phái đoàn gởi đến những người “Lính” chiến nơi vùng trời biên trấn. Rồi thì tiếng trống, tiếng đàn giọng hát nổi lên, cuốn theo những bước phong trần lả lướt của “chinh-nhân”, quấn lấy vòng tay mềm mại, nghiêng ngả bồng bềnh theo gót chân son “thục-nữ”, quyện vào với đêm cao nguyên huyền ảo mịt mù sương khói tỏa.

    Cuộc gặp gỡ không hẹn trước của những hào-kiệt và giai-nhân đêm nay bùng lên như một trận bão lốc, xoáy vào lòng người theo với cơn gió lạnh của rừng khuya...

    Các anh lính chiến Không-Quân của KĐ Biên trấn ơi! Hãy vui đi cho trọn đêm nay, bởi vì khi sớm mai thức dậy, và khi vầng Thái-Dương vừa ló dạng, thì những tiếng cười ròn rã cùng những ánh mắt liêu trai kia cũng sẽ biến mất như đám sương mù đọng nơi đầu phi-đạo. Có chăng còn lại chỉ là những hình ảnh nhạt nhòa trong tâm tưởng... Cuộc sống của con người trong thời ly loạn, dù là tiền tuyến hay hậu phương, thì ở đâu cũng bồng bềnh như những đám lục bình miệt mài trôi theo dòng nước, có bao giờ nó dừng lại ở một nơi chốn nào đâu.

    Buổi phi diễn!

    Để ra mắt và giới thiệu hỏa lực của Không Đoàn 72CT với Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn, cùng các đơn vị tác chiến đồn trú tại Quân Khu 2, và được sự chấp thuận của BTL Không Quân. Trung-Tá Bá triệu tập các đơn vị trưởng của KĐ72TC lại để soạn thảo một chương trình phi diễn gồm các màn thả khói mầu, oanh kích, đổ quân và đặc biệt là màn nhào lộn của khu trục. Khách mời gồm toàn bộ chỉ huy của Quân Đoàn 2 và Quân Khu 2 với Trung-Tướng Ngô Du cùng các cố vấn và các vị tư lệnh chiến trường của các binh chủng Biệt Động Quân, Nhẩy Dù và Bộ Binh từ cấp sư-đoàn đến cấp đại đội. Các Tiểu Khu Trưởng, và khách mời dân sự. Sau một tuần lễ tập dượt, hôm nay là ngày mọi người mong đợi. Chương trình được dự trù bắt đầu từ 10 giờ sáng nhưng mới 8 giờ mà cổng Phi-Vân của căn cứ Không-Quân PleiKu đã mở ra một quang cảnh tưng bừng và náo nhiệt. Quốc lộ 14 đông nghẹt những người và xe cộ từ các nơi đổ về phía phi trường. Những tà áo dài đủ mầu tung bay như cánh bướm, vờn theo bước chân của những đôi giầy đinh lấm bùn lầy đất đỏ, nói lên nét đặc thù của PleiKu phố núi.

    Mục tiêu cho phần oanh kích và đổ quân là ngọn đồi thấp, nằm dưới thung lũng đối diện với phi đạo của phi trường. Những ngôi nhà tranh dùng làm điểm oanh kích đã được đoàn kiến tạo của KĐ Yểm Cứ PleiKu dựng lên, nằm phơi mình trên đỉnh đồi như thách thức khả năng của những người Lính chiến Không-Quân. Khoảng cách từ mục tiêu đến khán đài không qúa xa để khán gỉa có thể theo dõi các màn phi diễn một cách rõ ràng mà không phạm đến sự an toàn của mọi người.

    Tại khán đài trung ương, một toán phi công được tuyển chọn từ các phi-đoàn Quan-Sát, Trực-Thăng và Khu-Trục do Thiếu-Úy Đinh Đức Bản làm trưởng toán, nhận trách nhiệm hướng dẫn và đưa đón quan khách. Những chàng phi công trẻ tuổi trong bộ đồ bay mầu xám, cặp lon Thiếu-Úy mới toanh gắn trên vai, cùng với đôi cánh bạc ngạo nghễ nằm trên ngực, và chiếc khăn quàng mầu “tím hoa sim” thắt chéo nơi cổ áo bay phất phơ theo gió, làm tăng thêm vẻ hào hùng và lãng mạn của người phi công thời chiến một cách kín đáo. Với một phong cách đầy vẻ tự tin, đôi mắt sáng quắc và nụ cười bặt thiệp nở trên môi, những người lính trẻ lịch sự nghiêng mình đưa tay dìu người đẹp lên khán đài. Nhìn những gương mặt thẹn thùng, đôi gò má ửng hồng và những bàn tay run rẩy của các "kiều nữ giai nhân", ngại ngùng đưa ra nắm lấy cánh tay rắn chắc của người trai khói lửa mà “Phượng Hoàng Rosa” Lê Như Hoàn đã gọi họ là những người Lính "Hào hùng trên không và hào hoa dưới đất", người ta không khỏi liên tưởng đến những câu thơ trong "Chinh Phụ ngâm khúc” của Đặng Trần Côn: "Lương nhân nhị thập Ngô môn hào - Đầu bút nghiên hề sự cung đao" mà bà Đoàn Thị Điểm đã diễn Nôm ra là "Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt - Xếp bút nghiên theo việc đao cung". Đúng vậy, phải là những trang “nam nhi hào kiệt” mới có cái phong độ hào sảng và lịch lãm như vậy được. Xướng ngôn viên chính chỉ huy toàn bộ chương trình và dẫn giải các chi tiết trong buổi phi diễn là Thiếu-Tá Lê Bá Định. Bằng một giọng nói trầm ấm, truyền cảm và lôi cuốn, người "xướng-ngôn-viên" tài hoa của KĐ72CT xử dụng cùng một lúc hai thứ ngôn ngữ Việt - Mỹ một cách lưu loát, nhịp nhàng và uyển chuyển, đã thu phục được cảm tình và lòng ngưỡng mộ của quan khách các giới đối với Quân-Chủng Không-Quân. Bốn chiếc loa được khuyếch đại với công xuất cao đặt ở 4 góc nơi khán đài, trực tiếp truyền thanh tất cả những cuộc liên-lạc vô-tuyến qua các tần-số FM, VHF, UHF trên trời và PRC25 dưới đất đến khán giả, làm cho bầu không khí ngày hội càng thêm phần sôi nổi và sống động. Phải nói đây là lần đầu tiên mọi người được nghe những lời đối thoại giữa các phi cơ với Đài kiểm-soát, Đài Kiểm-Báo và quân bạn một cách đầy đủ và rõ ràng như vậy. Ngay cả những vị chỉ huy ngoài mặt trận cũng chỉ được nghe một phần giới hạn trong phạm vi hoạt động của họ mà thôi. Tại khán đài trung ương, khán gỉa nhìn lên bầu trời xanh ngắt, thấy hiện ra cả một vùng không-lộ thênh thang chằng chịt những phi cơ đủ loại, từ Khu Trục, Quan Sát đến Trực Thăng bay lượn trên những độ cao khác nhau tại vòng chờ. Từ trên cao độ, Thiếu-Tá Lưu Đức Thanh, Liên Đoàn Phó LĐ72TC ngồi trên chiếc trực thăng "chỉ huy" (C&C) lấy danh hiệu là "Bạch Điêu", có nhiệm vụ điều hợp các đơn vị phi diễn giữ đúng vị trí và giờ "G" xuất phát từ điểm hẹn để tiến về khán đài....

    ...3 phút trước giờ khai mạc, tiếng nói của người phi tuần trưởng phi tuần thả khói mầu rổn rảng vang lên trên bầu trời truyền qua máy phóng thanh:

    - "Bạch Điêu" đây "Thái-Dương Hồng" gọi. Xin báo cho Bạch Điêu biết là Chúng tôi bắt đầu rời vòng chờ để vào trục phi diễn theo hướng Tây - Đông.

    - "Roger Thái-Dương Hồng" Bạch Điêu nghe bạn 5/5. Chúc bạn bay một phi vụ thật đẹp.

    Tiếng người Phi Tuần Trưởng lại vang lên:

    - Đài Kiểm soát PleiKu. Đây "Thái-Dương Hồng" gọi. chúng tôi đang vào trục phi diễn theo hướng Tây - Đông, cao độ 1,000 bộ.

    - PleiKu đài nghe rõ. "Thái-Dương Hồng" bạn sẽ làm việc trên phi đạo 27, cao độ 1,000 bộ. Thời tiết phi trường PleiKu trời quang, gió lặng. Tầm nhìn xa 10 dậm. Sau khi thả khói xong, bạn giải tỏa về hướng Đông-Bắc, 30 độ "out bound" phi trường PleiKu. Chúc bạn nhiều may mắn.

    Đúng 10:00 giờ sáng, Thiếu-Tá Lê Bá Định giới thiệu với quan khách màn phi diễn bắt đầu. Mọi người ngước mắt đổ dồn về phía đầu phi đạo 27, trong lúc một đoàn phi cơ 5 chiếc khu trục A1H bay theo đội hình chữ V ngược, ào ào lướt tới. Từ hai bên cánh của các phi cơ phun ra những cuộn khói mầu, kết thành lá cờ Vàng ba sọc Đỏ tuyệt đẹp. Tất cả mọi người trên khán đài đồng loạt đứng dậy vỗ tay một cách nồng nhiệt, trong lúc ban quân nhạc trổi lên bài "Không Quân Hành Khúc" của Văn Cao:

    "Giờ từng đoàn người vượt qua biên giới quyết chiến đấu
    Ðã chiếm chiến công ngang trời
    Giờ đoàn người còn vượt qua biên giới quyết chiến đấu
    Ði không lo gì xác rơi
    Lúc đất nước muốn bao người con thân yêu ra đi
    Hối tiếc tấm thân làm chi

    Giờ thề một lòng vượt trên lưng gió quyết chiến thắng
    Nhớ lấy phút giây từ ly...

    Ta là...đàn chim bay trên cao xanh
    Khi nhìn...qua khói những kinh thành xa
    Ðôi cánh...tung hoành vượt trên mây xanh
    Ta là...tinh cầu bay trong đêm trăng

    Ðây đó...hồn nước ơi !
    Không quân Việt Nam vút trên ngàn mây gió
    Ù..u…u… u… u… ú…
    Ôi phi công...danh tiếng...muôn đời
    Nhìn xa...phi trường Việt Nam
    Không quân ra đi cánh bay rợp trời
    Ù ..u… u… u… u… ú…
    Xa giang sơn ngắm nhìn về khắp nơi

    Bầy chim dù bay ngàn phương cũng về
    Ðể rồi ngày ngày sống hòa nhịp đời
    Cùng ngàn kiếp chim
    Bầy ta càng đi càng xa
    Quyết khi về đem lại đây chiến công
    Dù thân mồ quên lấp chìm"


    Lời nhạc hùng tráng vang dội quấn vào nhau theo gió bốc lên bầu trời xanh thẳm của buổi ban mai như một cơn lốc. Đâu đó trong đám đông, người ta bắt gặp những ánh mắt long lanh liếc nhanh về phía những "Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt" đang đứng dưới khán đài.


    Sau màn thả khói mầu là phần biểu diễn hỏa lực. Xướng ngôn viên của chương trình giới thiệu đến quan khách ba phi-tuần khu-trục trang bị Bom Nổ, Bom Lửa (Napalm), Hỏa Tiễn công phá, và Đại Bác 20ly. Các phi-tuần này sẽ đánh theo thế “liên hoàn” từ những cao độ khác nhau theo đúng quy luật An-Phi. Qua máy phóng thanh mọi người được nghe những mẩu đàm thoại giữa Khu-Trục và Quan-Sát:

    - “Black Cat” đây "Thái-Dương Đỏ" gọi bạn nghe rõ không trả lời.

    - “Thái-Dương Đỏ” “Black Cat” nghe bạn 5/5, chúng tôi đang ở hướng 9:00 giờ của bạn. Xin bạn cho biết trang bị.

    - Roger “Black Cat!” “Thái-Dương Đỏ” gồm 2 phi cơ A1, trang bị bom nổ 500 cân. Chúng tôi đang ở cao độ 5,000 bộ.

    - Roger “Thái-Dương Đỏ!” Chúng tôi sẽ cho bạn một trái khói trắng.

    Chiếc phi cơ quan-sát bay đảo một vòng trên mục tiêu rồi nghiêng cánh chúi đầu xuống bắn ra một trái khói mầu trắng cùng với lời hướng dẫn:

    - “Thái-Dương Đỏ” bạn đánh về bên phải của trái khói 50 thước.

    - “Black Cat!” “Thái-Dương Đỏ” hiểu. 50 thước về bên phải của trái khói.

    Từ trên cao độ, phi tuần “Thái-Dương Đỏ” đã vào vòng oanh kích. Chiếc phi cơ đầu nghiêng cánh rồi chúi xuống ở một góc độ gần như thẳng đứng theo với trục thả bom. Chiếc số hai lao xuống theo cùng một góc độ. 8 trái bom 500 cân rời khỏi hai chiếc khu-trục cơ, vun vút lao xuống mục tiêu như những mẫu vẩn thạch từ không gian vừa lọt bầu khí quyển. Một cột khói bùng lên cùng với ngọn lửa cuồn cuộn như ngọn hỏa diệm sơn trong cơn phẫn nộ chuyển mình, kèm theo tiếng nổ long trời lở đất làm rung chuyển cả núi rừng. Tiếng nổ qúa lớn của 4,000 cân thuốc nổ, gây một sức ép nặng nề trong bầu không khí làm mọi người cảm thấy ngộp thở. Quan khách ngồi trên khán đài lao xao. Đã có nhiều người nhốn nháo đứng dậy như sợ khán đài bị xập…Nhưng lời giải thích trầm ấm của người dẫn giải chương trình qua máy phóng thanh đã kịp thời trấn an mọi người. Trong lúc chiếc L19 đang đảo quanh một vòng trên mục tiêu rồi phóng xuống một trái khói mầu vàng thì trên máy phóng thanh lại vang lên tiếng gọi của phi tuần “Thái-Dương Xám”:

    - “Black Cat” đây “Thái-Dương Xám” Gồm 2 phi cơ. Trang bị đại-bác 20ly và hỏa-tiễn công phá. Chúng tôi hiện đang ở trên mục tiêu, cao độ 1500 bộ. Chúng tôi đã thấy trái khói của bạn.

    - Roger “Thái-Dương Xám”. Từ trái khói, bạn đánh dọc theo hướng Đông – Tây 200 thước.

    - Roger “Thái-Dương Xám” hiểu. Chúng tôi sẽ vào trục xạ kích theo hướng Đông của trái khói.

    Tiếng nói vừa dứt thì người ta đã thấy hai chiếc phi cơ từ xa phóng tới. Từng tràng Đại-Bác 20ly và Hỏa-Tiễn công phá trên phi cơ được phóng ra nổ ầm ầm như tiếng sấm đầu mùa mưa, vạch lên những luồng đạn đạo cầy nát ngọn đồi. Mặt đất oằn lên như đang chịu đựng một cơn địa chấn. Âm thanh của những tiếng nổ còn vang vọng chưa dứt thì từ hướng Bắc, hai chiếc A1H của phi tuần “Thái-Dương Vàng” bay sát mặt đất lao tới. 12 trái Napalms rời khỏi cánh phi cơ bung ra như một tấm lụa hồng khổng lồ phủ trùm lên mục tiêu. Hai chiếc phi cơ lướt qua nhanh rồi biến mất về phía chân trời. Bỏ lại mọi vật quằn quại trong biển lửa mịt mùng ở phía sau. Qua máy phóng thanh, tiếng của người phi công Quan-Sát háo hức reo lên:

    - “Thái-Dương Vàng” đánh qúa đẹp. Mục tiêu đã bị phá hủy 100%.


    Cuộc oanh kích của Khu Trục vừa dứt thì từ hướng Tây một hợp đoàn Trực Thăng gồm ba slicks và hai Trực Thăng võ trang hộ tống lừng lững bay tới. Khi đến mục tiêu, hai chiếc Gunships tách ra hai phía nã Mini Guns và Hỏa Tiễn xuống, làm một vòng đai lửa bảo vệ bãi đáp, trong lúc ba chiếc Slicks bay hover trên đầu mục tiêu và tung ra những cuộn thang giây. Từ trên phi cơ những người lính Biệt Kích nhanh nhẹn leo xuống, đong đưa theo từng nấc thang dưới sức thổi như vũ bão của những cánh quạt gió khổng lồ trên đầu, rồi nhẩy xuống lăn mình trên mặt đất một cách gọn gàng và biến mất sau lùm cây. 5 chiếc trực thăng đảo quanh mục tiêu một vòng rồi tập họp thành hợp đoàn rời vùng.

    Tại khán đài trung ương, xướng-ngôn-viên điều khiển chương trình giới thiệu với quan khách màn biểu diễn nhào lộn của khu trục. Mọi người ngửa mặt nhìn lên vòm trời cao xanh thẳm, theo dõi một chấm đen đang bay lượn trên không, rồi bất thần cắm đầu thẳng đứng, lao xuống mặt phi đạo làm một vòng “Loop”. Bốn ống khói trắng gắn trên cánh phi cơ phun ra theo đường bay, vạch thành một vòng tròn tuyệt hảo, treo lơ lửng trên sân bay ở cao độ 700 bộ. Mọi người còn đang thích thú theo dõi màn nhào lộn đẹp mắt thì từ phía sau khán đài, một chiếc phi cơ khác lướt tới như một mũi tên xé gió, làm một vòng quay 4 điểm xuyên qua vòng tròn khói trắng, nhả ra những cuộn khói mầu đỏ, quấn theo thân phi cơ trông như một con rồng đang phun lửa…Từ máy phóng thanh Thiếu-Tá Định hãnh diện giới thiệu đến quan khách hai phi công bay biểu diễn: Đại-Úy Phạm văn Thặng và Đại-Úy Vũ Văn Thanh, thuộc phi đoàn Thái-Dương 530. (3) Khán gỉa đồng loạt đứng lên cùng với tiếng vỗ tay tán thưởng vang dội, át cả tiếng nói của xướng ngôn viên dẫn gỉải chương trình.

    Sau màn phi diễn, quan khách được mời đến bãi đậu A1 để xem phần triển lãm phi cơ cùng các lọai vũ khí trang bị. Trước những ụ đậu được đắp bằng những bao cát chống pháo kích, những chiếc khu trục lầm lỳ nằm phơi mình trong ánh nắng mai, bên cạnh chiếc L19 mảnh mai e lệ như một cô gái đang tuổi xuân thì, lẫn với những chiếc trực thăng gồ ghề gánh dàn cánh quạt khổng lồ trên lưng. Số lượng bom đạn được trưng bầy trên sân bay, trước mặt từng loại phi cơ. Tất cả như đang chờ đợi những người khách hậu phương đến thăm để chia sẻ tâm tình sau những chuyến bay trở về từ nơi chiến trận…Những "Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt" thuộc các phi đoàn lại được dịp hướng dẫn những kiều nữ giai nhân leo lên chiếc phi cơ mình vẫn bay hàng ngày để quan sát...Trong lúc người "em gái hậu phương" đang chóng mặt với dàn đồng hồ chi chít gắn trên bảng phi cụ, thì bên tai nàng giọng nói của “ông Thiếu-Úy phi công khu trục” cất lên như gió thoảng: “Đây là đồng hồ chỉ tốc độ. Đây là những đồng hồ định phương vị phi cơ và đây là cao độ kế, đồng hồ xăng, đồng hồ chỉ áp lực thuỷ điều, đồng hồ chỉ gia tốc vòng quay cánh quạt, đồng hồ chỉ áp lực chống lại sức hút của qủa đất (G. Force)…Còn đây là cần lái với những nút bấm thả bom, cò bắn Đại Bác và hỏa tiễn, đây là nút điều chỉnh độ thăng bằng cho phi cơ, nút liên lạc vô tuyến, và quan trọng nhất là cần chốt kéo ghế thoát hiểm ở dưới chân ghế ngồi, cần chốt này sẽ giúp phi công nhẩy dù thoát hiểm trong trường hợp phi cơ bị nạn…Tất cả những phi cụ này đều được đặt dưới sự điều khiển và kiểm soát của người phi công. " Không gian cũng như biển cả, sẽ không tha thứ một lỗi lầm nào dù là nhỏ nhất của con người.” (2) Khi lời giải thích của người phi công trẻ vừa dứt, thì cô nữ sinh cũng thấy mình như vừa thoát ra khỏi vòng “bát quái trận đồ” trong phòng lái của chiếc khu trục cơ sặc mùi bom đạn, nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mây rối bời tung bay theo gió, lấy lại bình tĩnh rồi nghiêng đầu nhí nhảnh hỏi:

    - Thiếu-Úy ơi! Nếu khi thả bom mà…phi cơ bị phòng không bắn cháy thì mình…phải làm sao hả Thiếu-Úy?

    Ông Thiếu-Úy phi công khu trục mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cô nữ sinh lý lắc, dí dỏm trả lời:

    - Thì…người phi công sẽ bung dù thoát hiểm trở về, để không phụ lòng mong đợi của người ở nhà.

    Gương mặt cô gái hồng lên qua câu trả lời bóng gió của ông Thiếu-Úy.

    Ông Thiếu-Úy ngừng lại một giây rồi chùng giọng nói tiếp:

    - Nhưng đôi khi người phi công phải chấp nhận hy sinh thân mình để đổi lấy sự an toàn và chiến thắng cho đồng bạn.

    Câu nói như mũi giao nhọn xoáy vào tim người nghe. Cô nữ sinh cúi đầu chớp mắt, cảm thấy lòng mình hụt hẫng, xót xa…

    Cuộc vui nào cũng chóng tàn. Buổi phi diễn đầy những hình ảnh hào hùng và sống động, rồi cũng được thay bằng những cánh tay đưa lên vẫy chào tạm biệt, cùng với những tia mắt nhìn có đuôi ném lại phía sau, như để thầm hẹn thêm một lần gặp gỡ cho mai sau...Mọi người hân hoan ra về, mang theo trong lòng hình ảnh khó quên của ngày đại hội.

    Vào cơn bão loạn!

    Sau lần phi diễn, KĐ72CT đã chứng tỏ khả năng vững mạnh của mình trong công cuộc yểm trợ quân bạn và bảo vệ vùng trời biên trấn. Để mỗi khi màn đêm buông xuống, phủ trùm lên cả một vùng núi đồi trùng điệp, thì người dân PleiKu sẽ cảm thấy yên lòng hơn khi nhìn thấy ánh lửa lập lòe từ những chiếc phi cơ võ trang bay tuần phòng không phận. Những người lính chiến KQ đang ngày đêm sát cánh cùng các đơn vị bạn giữ gìn an ninh bờ cõi…Nhưng cuộc sống của người Lính trong thời ly loạn, luôn luôn biến đổi không ngừng như những điệp khúc bi hùng trong bản trường ca bất tận của dân tộc…Nếu nơi đây đã có nhiều người nhận PleiKu là miền quê ngoại, thì cũng có những người đã phải mang theo cả khối tình không trọn xuống tuyền đài. Có những người thản nhiên ra vào nơi chốn phòng không trập trùng của địch, thì cũng có những người phải trầm mình trong biển lửa mịt mùng. Cũng có người bung dù thoát ra khỏi chiếc phi cơ bốc cháy trên vòm trời lửa đạn, bỏ lại người phi tuần viên cô đơn lang thang lạc lõng giữa bầu trời hoang lạnh, và cũng có biết bao người trở về với cõi lòng tan nát, vì đã phải bỏ lại người những người bạn đồng hành của mình nơi chiến địa…


    Tháng Ba năm 1972, cuộc chiến bùng lên dữ dội. Khói lửa tràn về KonTum, PleiKu, Phú Bổn...Những cánh phượng hồng rũ rượi tả tơi bay. Người dân tất bật di tản, bỏ lại Phố Núi cho những người Lính chiến của QLVNCH…KĐ72CT cùng với các đơn vị Nhẩy Dù, Biệt Động Quân, Bộ Binh quay cuồng trong cơn bão loạn, vung tay điểm lên bức tranh sơn hà những đường nét bi tráng, treo lơ lửng giữa trời cho ngàn sau chiêm ngưỡng. An ninh trật tự được vãn hồi, mọi người lại lục tục trở về như lời nguyền của dòng sông oan nghiệt…Sau lần chiến thắng lẫy lừng của toàn quân trong cuộc chiến của mùa Hè năm ấy, Trung Tá Định lên thay Đại Tá Bá được thuyên chuyển về coi căn cứ KQ Phan Rang. Sư Đoàn 6KQ ra đời dưới quyền chỉ huy của Chuẩn Tướng Phạm Ngọc Sang, nâng cấp số của Quân Chủng Không Quân lên 6 Sư Đoàn. PleiKu trở thành nơi đồn trú của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 6KQ, bao gồm cả căn cứ 60 Chiến Thuật tại Phù Cát, trấn yểm vùng trời Tây Nguyên và vùng biển. Cũng trong thời gian này Trung Tá Lê Văn Bút lên thay Trung Tá Định được điều về coi trường phi hành T41. Trung Tá Mười lên làm Không Đoàn Phó KĐ72CT, trao lại Phi Đoàn Thái-Dương 530 cho Thiếu Tá Bạch Diễm Sơn.

    Kể từ mùa Xuân năm 1973, cuộc chiến đã xoay chiều…Người ta bắt đầu nói đến những chuyện trao đổi tù binh, rút quân và đàm phán…Sư Đoàn 6KQ hân hoan đón chào những chiến hữu thân yêu trở về từ lòng đất địch như Trần Thanh Long, Nguyễn Đình Xanh...Nhưng đàng sau cái bẫy vô hình này, thì những người Lính của QLVNCH vẫn phải cô đơn đối đầu với lửa đạn trập trùng, và những mưu mô xảo quyệt của cả bạn lẫn thù. Tôi rời PleiKu trong cái bối cảnh giao thời qua những trang quân sử oai hùng cuối cùng của cuộc chiến…

    Giã từ nơi gió cát!

    Thế là sau 4 năm "trấn thủ lưu đồn", cuối cùng rồi tôi cũng phải rời vùng đất quanh năm với những cơn gió núi mưa rừng này, để thuyên chuyển về Bộ Tư Lệnh KQ ở SaìGòn. Còn nhớ ngày nào vào một buổi sáng mùa Đông năm 1970, chúng tôi 9 người của "phi tuần Tây Tiến" từ Biên Hòa bay lên đáp PleiKu để cùng anh em thành lập đơn vị mới, "Phi Đoàn Thái Dương 530", dưới quyền của Phi-Đoàn-Trưởng Lê Bá Định, trực thuộc Không Đoàn tân lập 72CT do Trung Tá Bá chỉ huy. Rồi từ đó theo với dòng thời gian trôi qua, đã có biết bao nhiêu những kỷ niệm vui buồn hằn sâu trên vầng trán phong sương của những người trai khói lửa....Những ngày tháng sát cánh bên đồng đội, cùng quay cuồng trong bom đạn trập trùng, vật lộn với tử thần ngoàì chiến trận. Đã bao lần được làm quen với những người bạn mới qua tần số trên vùng trời mịt mù sương khói, và cũng đã bao lần đón nhận hung tin của những người bạn đã hy sinh...Trong số 9 người của đoàn quân Tây Tiến năm xưa, thì đã có 2 người vỗ cánh tung bay về phương trời khác. Hai người đã vĩnh viễn nằm yên trong lòng đất Mẹ, và bây giờ đến lượt tôi cũng lại quay lưng với PleiKu để đi theo dòng định mệnh riêng của đời mình, bỏ lại Vũ Công Hiệp, Hoàng Mạnh Dzũng, Trần Kim Long, Nguyễn Văn Hai với những tháng ngày còn lại lang thang cùng gió núi mây ngàn nơi vùng trời biên trấn...Ngày chúng tôi mới đến, căn cứ PleiKu mới chỉ có 2 KĐ đồn trú. Nay thì PleiKu đã trở thành đại-bản-doanh của một Sư-Đoàn Không-Quân bề thế, Sư-Đoàn 6KQ.

    Nhìn tờ sự vụ lệnh thuyên trên mặt bàn, tôi thẫn thờ xếp mấy bộ đồ bay, cùng vài bộ đồ dân sự, và một ít vật dụng cá nhân vào chiếc túi sách tay phi hành, gấp tờ SVL đút vào túi áo, rồi nhìn lại căn phòng một lần chót mà thấy bồi hồi xúc động. Vì chính tại nơi này đã bao lần tôi phải cúi đầu ngậm ngùi thương tiếc cho những người bạn đã hy sinh, và cũng đã bao lần đón mừng những người trở về từ cõi chết. Tôi bước ra khỏi căn phòng chứa đầy kỷ niệm đó, rồi đi trên con đường hàng ngày tôi vẫn đi để ra trạm tiếp liên. Dọc theo hai bên đường, từng lùm cây bụi cỏ, từng khóm dã quỳ hoang dại lao xao vươn lên trong ánh nắng sớm mai, tất cả dường như muốn nói với tôi một điều gì...Khi đi ngang qua chiếc miếu nhỏ dưới con dốc bên lề đường, chân tôi như muốn khụyu xuống...Tôi nhớ lại một buổi sáng mùa Đông cách đây 4 năm, tôi và Hai đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng trước cái chết bi thảm của hai người lính trẻ...Nhìn xuống bãi đất trống bên trái, nơi mà ngày xưa chúng tôi đã quây quần bên ngọn lửa bập bùng vào một đêm trăng mờ huyền ảo, trong cái lạnh buốt của núi rừng, cùng nắm tay nhau say sưa cất cao giọng hát: "Xin nhận nơi này làm quê hương dẫu cho khó thương - Xin nhận nơi này làm quê hương dẫu cho điêu tàn - Khi mùa mưa về bùn lang thang lấm trên gót chân." Vậy mà ngày hôm nay chính tôi cũng lại là người bỏ vùng đất này để ra đi. Một cơn gió lạnh bốc lên từ bãi đất trống dưới thung lũng quấn lấy tôi như vòng tay của ai đó choàng qua vai níu kéo tôi lại. Tôi rùng mình kéo cao cổ áo, và chợt nhớ đến hai câu thơ của một nhà thơ nào đó, hình như Chế Lan Viên thì phải, người đã từng tâm sự từ một vùng đất ông ở: "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở - Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn." Đúng vậy, còn nhớ ngày nào tôi đến, PleiKu chỉ lặng lẽ nằm yên mỉm cười chào đón. Bởi vì PleiKu biết rằng tôi đến đây và sẽ ở lại đây với PleiKu. Bây giờ tôi đi, PleiKu vùng dậy, giận hờn trách móc tiễn đưa. PleiKu đưa tôi đi và PleiKu nhắn với tôi rằng PleiKu sẽ đợi sẽ chờ: "Anh đi rồi PleiKu gầy guộc nhớ - Đồi Cù Hanh sương khói phủ lê thê - Bao nhiêu chiều con đường xưa vẫn đợi - Từng mùa mưa lầy lội lối đi về." Rồi mai này chẳng biết đến mùa mưa nào thì ly khách sẽ trở lại với PleiKu đây...Tâm tình này tôi nghe mà sao thấy quen quen. Hình như tôi đã được nghe những lời nhắn nhủ như thế ở đâu đó rồi thì phải. Ồ đúng rồi, trong "Tha La Xóm Đạo", Vũ Anh Khanh ngày xưa cũng đã chẳng từng một lần được nghe Tha La nhắn nhủ qua những lời lẽ tha thiết đó sao...

    Tha La xóm đạo với PleiKu, hai phương trời khác biệt. Tuy không cùng chung một khoảng thời gian và một mảnh không gian, nhưng hồn đất của PleiKu và của Tha La thì từ ngàn xưa cho tới ngàn sau bao giờ cũng vậy, bao giờ cũng tha thiết, ngậm ngùi day dứt khôn nguôi, và bây giờ thì tôi muốn được xin phép nhà thơ Vũ Anh Khanh được lấy thơ đoạn cuối của bài thơ "Tha La Xóm Đạo" để thay cho lời tâm tình của PleiKu nhắn nhủ với ly khách: "Giờ khách đi Pleiku nhắn câu này - Khi có dịp khách hãy về thăm nhé - Hãy về thăm phố núi - Có trái ngọt cây lành - Pleiku dâng ngàn hoa phượng - Và suối mát rừng xanh - Xem áo học trò thương áo lính - Nghe trời đổ gió nhớ quanh quanh."

    Chiếc C130 vừa đáp xuống phi đạo và đang di chuyển vào bãi đậu trước cửa trạm tiếp liên. Tôi đưa tờ sự vụ lệnh thuyên chuyển cho người trưởng trạm để anh ghi tên tôi vào danh sách những hành khách về SàiGòn, rồi mượn điện thoại gọi về đài kiểm soát để nói lời từ gĩa với những người bạn chưa từng một lần gặp mặt, mà chỉ biết nhau qua tần số vô tuyến. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên kia đầu giây: "Có phải "hai lần tư tưởng Hồng Hà", người phi công trong "phi tuần Tây tiến" năm xưa đó không. Tôi chắc Hồng Hà không nhận ra tôi đâu. Tôi là người đã gởi lời "Welcome Home" đến mọi người trong phi tuần, và hôm nay xin được gởi lời chúc "Hồng Hà" thượng lộ bình an. Xin hẹn một ngày gặp lại." Nghe giọng nói của người kiểm thính viên, giọng nói trầm ấm quyện theo với luồng tình cảm nồng nàn của Người PleiKu. Tôi hụt hẫng, sững sờ cảm động đến nghẹn lời, vì không ngờ đã 4 năm qua rồi mà vẫn còn có người nhớ đến "Phi Tuần Tây Tiến...

    Tôi theo đoàn người ra bãi đậu để lên máy bay. Gặp Phan Đình Hùng là trưởng phi cơ, anh kéo tôi lên phòng lái ngồi chung với phi hành đoàn. Phi cơ quay đầu chậm chạp lăn bánh trên từng thước đất thân yêu, rồi dừng lại nơi đầu phi đạo chờ "clearance" của đài kiểm soát...Trưởng phi cơ đẩy cần gia tốc của bốn động cơ lên vị thế cất cánh, rồi nhả chân thắng, chiếc C130 quằn quại rung chuyển, gầm lên như tiếng gầm bi thiết của con mãnh hổ lìa đàn, lao về phía trước, bốc mình rời khỏi phi đạo, bỏ lại hình ảnh nhạt nhòa của phi trường Cù Hanh bên dưới mờ dần theo ánh mắt người đi...Trong lúc phi cơ lên cao độ, từ phòng lái của chiếc C130, tôi thấy những cụm mây trắng lướt nhanh qua khung cửa kính, mà tưởng như là những tà áo dài mềm mại tung bay trong gió của “Người PleiKu” đứng bên đường giơ tay vẫy chào đưa tiễn. Lòng tôi trùng xuống. Tôi thì thầm nói với PleiKu: "Xin được một lần vẫy tay chào PleiKu! Xin chào Tây Nguyên với những địa danh muôn đời trơ gan cùng tuế nguyệt. Chào Peacock, chào PleiKu Đài, chào những người Lính Kỹ Thuật và Phòng Thủ ngày đêm vùi đầu trong nhiệm vụ. Chào những con đường với cơn mưa phùn vương đầy bụi đỏ. Chào những tàng cây xanh đan bóng lá một buổi chiều nao đưa đón bước chân son. Xin chào phố xá thân thương, chào ánh đèn khuya hiu hắt nơi "Quán Biên Thùy" hằng đêm chao đảo theo cơn gió lạnh của núi rừng mịt mờ mịt sương khói. Chào Trần Cao Chánh, Nguyễn Văn Song, Quán, Phong, Cầu, Hậu, Bình, Xuân, Thủy, Vương Mộng Long...Những con cọp rằn của vùng núi rừng Tây Nguyên trùng điệp. Xin chào Thái-Dương "The Last Real Fighters", "xin chào Lạc-Long, Sơn-Dương, Thần-Tượng, Sao-Mai, Bắc Đẩu những người bạn đã hơn một lần chia sẻ nỗi nhọc nhằn, hiểm nguy trong cuộc chiến…Thôi nhé, xin chào tất cả..."

    Phi cơ chui vào vùng mây mù dầy đặc, trưởng phi cơ thông báo mọi người thắt chặt dây an toàn, rồi làm IFR xuyên mây lên cao độ. Phi cơ ra khỏi mây, bình phi ở 25,000 bộ rồi thẳng đường bay về SàiGòn. Tôi thật sự đã rời xa PleiKu!

    *****

    (...Và như những vần thơ cổ bi tráng trong đoạn kết của "Chinh phụ ngâm", sau những tháng năm dài mong đợi, người vợ trẻ ở nhà đã phải: "Ngọt bùi thiếp đã hiếu nam - Dạy con đèn sách thiếp làm phụ thân." * Rồi một ngày nàng đón nhận tin vui của "người trai khói lửa" từ nơi gió cát hẹn sẽ trở về để cùng nhau: "Ngâm nga mong gởi chữ tình - Dường này âu hẳn tài lành trượng phu"*...Một buổi tối, trong mái ấm gia đình, có đôi vợ chồng trẻ sung sướng nhìn đứa con đầu lòng líu lo vui đùa trước mắt bố mẹ. Người vợ tựa vai chồng thả hồn theo với giọng ngâm hào sảng của chinh nhân:

    "Ta hồ! Trượng phu đương như thị " *)


    Trần Ngọc Nguyên Vũ

    Chú Thích:

    (1) Thơ Hữu Loan
    (2) Câu châm ngôn này được khắc trên một tảng đá cao lớn dưới móng vuốt một con chim ưng đang xòe cánh, đặt ngay cổng ra vào của trường "Hải-Quân Phi-Hành Pensacola", Florida, Hoa Kỳ. Không phải để hù dọa, mà là để nhắc nhở những chàng sinh viên mới bước chân vào quân trường để tập làm quen với cuộc đời đi mây về gió là: 'Đằng sau những đám mây nõn nà như gót chân son của giai nhân kiều nữ, lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm, và những cuộn sóng trào dâng vỗ vào thành tầu, bung ra những bọt nước trắng xóa trông như những đóa hoa biển kia là những lưỡi hái sắc bén của "Tử Thần" đang chờ đợi để lấy mạng sống của những chàng phi công và thủy thủ lãng mạn, đa tình...
    (*) Chinh phụ ngâm : "Chinh phụ ngâm" của Đặng Trần Côn mở đầu bằng hai câu "Thiên địa phong trần - Hồng nhan đa truân" ... và đóng lại đoạn kết bằng câu: "Ta hồ! Trượng phu đương như thị."
    (3) Trong số những phi công bay loại Khu Trục A1, rất ít người làm được vòng "Roll" 4 điểm mà không bị mất cao độ. Nguyễn Gia Tập, Phạm Văn Thặng, Vũ Văn Thanh và Tạ Thượng Tứ...là những người trong số rất ít đó. Thặng và Thanh đã bay về vùng trời miên viễn vào năm 1972. Nguyễn Gia Tập đã lấy máu mình để rửa trong dòng nước đục vào sáng ngày 30/4 năm 1975 tại tiền đình của BTLKQ. Tạ Thượng Tứ hiện cùng gia đình định cư tại Hoa Kỳ.

    *****

    Đọc Biên Cương Hành thấy nhớ Pleiku chi lạ, cám ơn anh đã nhắc nhở cái thuở xa xưa: ăn cơm tay cầm, ra phố Diệp kính , leo lên tàu bay đánh nhau loạn xà ngầu.
    Chúng ta thua nhưng cái hùng khí Pleiku vẫn sống mãi phải không anh.
    Nguyễn tiến Thụy.

    *****

    Đại Hiệp Thuy530 viết: "Chúng ta thua nhưng cái hùng khí PleiKu vẫn sống mãi..."

    Trong mọi cuộc chiến "được - thua" là chuyện thuờng tình, cái quan trọng là những người tham dự còn giữ được cái "Hào Khí ngút trời" của tráng sĩ. Vẫn nhớ đến những người trai một thờl tung hoành ngang dọc trên vòm trời Tây Nguyên ngút ngàn khói lửa, và muôn đời tưởng nhớ đến những người đã hy sinh trên vùng đất, nơi mà "Đá đổ mồ hôi rừng ứa máu" này.

    Chúc Đại Hiệp và gia đình một mùa Xuân an lành và hạnh phúc.

    Tình thân,

    *****

    Biên Cương Hành!

    Mở đầu trang hồi ký là cảnh chia tay của người phi công thời chiến, không vì tình nhà mà sao lãng nhiệm vụ ...
    Sự thành lập phi đoàn khu trục A-1 Thái Dương 530 cuối năm 1970. Chín người phi công A-1 xuất sắc của 2 phi đoàn 514 Phượng Hoàng và 518 Phi Long Biên Hoà nhận nhiệm vụ tiên phong ra căn cứ Pleiku để thành lập phi đoàn mới.

    Trong những ngày kế tiếp các phi công khu trục từ Biên Hoà tiếp tục mang phi cơ ra Pleiku. Những công tác huấn luyện phi tuần viên, phi tuần phó khiến mọi người bận rộn, kể cả việc xây dựng trang bị phần sở mới. Cuối cùng rồi mọi việc cũng hoàn tất tốt đẹp. . .

    Sau hơn 4 năm tích cực yểm trợ cho tuyến đầu, với môi trường và địa thế hiểm nghèo đã tôi luyện cho các phi công khu trục thành những tay bay xuất sắc. Các hoa tiêu trẻ hăng say cộng thêm các hoa tiêu gạo cội chọn loc khiến cho phi đoàn trẻ 530 trở thành phi đoàn A-1 nổi tiếng của không lực VNCH.

    Phạm văn Thặng gảy cánh ở bờ dông Dakbla năm 1972, Dương Huỳnh Kỳ thiệt mạng ở Tân Cảnh. Trần Ngọc Hà bị bắn rơi, nhảy dù và được cứu sống. Nguyển Tài Cơ nhảy dù và được trực thăng của cố vấn cứu về, không nghỉ ngơi mà hôm sau đã tiếp tục bay hành quân. Nguyễn văn Xanh, Trần thanh Long (TT) bị bắn rơi, bị bắt cầm tù ở miền Bắc, được trả tự do trong đợt trao trả tù binh năm 1973. . .

    Chiến trường càng ngày càng sôi động. . . Sau ngày Việt nam hoá chiến tranh, các cơ phận, bom đạn, nhiên liệu hạn chế khiến các phi đoàn khu trục A-1 bị đình động, người người phân tán khắp mọi nơi. . .

    Sau 41 năm kể từ khi miền Nam VN rơi vài tay CS, nơi đất khách quê người, Lê Thanh Hồng Vân, một thời ngang dọc, giờ đây ngồi xe lăn với những ký ức xa xăm, đang sống ờ thành phố Seattle (WA). Hiệp VC, Lê Thuận Lơi, Nguyễn Tài Cơ, Nguyễn Thanh Sơn, Nguyễn văn Hai (còi) đang sống ở San Jose (CA).

    Thương tiếc những cánh sao rơi rụng: Lê Bá Định, Phan Đắc Huề và gần đây: Phạm Hữu Lộc. . .

    Nhìn chung phi đoàn 530 Thái Dương đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ Bảo Quốc Trấn Không vùng 2 địa đầu giới tuyến. Xin cúi đầu, nghiêng mình ngưỡng mộ và cám ơn các chiến sĩ phi công khu trục phi đoàn Thái Dương 530 (Jupiter).

    Ngày 30 tháng 4 năm 1975, miến Nam VN đã rơi vào tay CS. Biết bao nhiêu người lính đã uất hận buông súng để ra đi...Chúng ta đã mất tất cả . . .

    Phố núi cao, phố núi vẫn đầy sương . . nhưng những cảnh thơ mộng: “anh khách lạ đi lên đi xuống. . .” đã không còn. Nhớ Pleiku ta sẽ không bao giờ quên bài hát “Còn Chút Gì Để Nhớ” thơ của Vũ Hữu Định, do Phạm Duy phổ nhạc.

    Phố núi cao, phố núi đầy sương
    Phố núi cây xanh, trời thấp thật buồn
    . . . . . .
    Em Pleiku má đỏ môi hồng,
    Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
    Nên tóc em ướt và mắt em ướt
    Nên em mềm như mây chiều trong
    . . . . . .
    Xin cảm ơn thành phố có em
    Xin cảm ơn một mái tóc mềm
    Mai xa lắc trên đồn biên giới
    Còn một chút gì để nhớ để quên


    GàRù

  • #2
    Đọc Biên Cương Hành thấy nhớ Pleiku chi lạ, cám ơn anh đã nhắc nhở cái thuở xa xưa: ăn cơm tay cầm, ra phố Diệp kính , leo lên tàu bay đánh nhau loạn xà ngầu.
    Chúng ta thua nhưng cái hùng khí Pleiku vẫn sống mãi phải không anh.
    Nguyễn tiến Thụy

    Comment


    • #3
      Đại Hiệp Thuy530 viết: "Chúng ta thua nhưng cái hùng khí PleiKu vẫn sống mãi..."

      Trong mọi cuộc chiến "được - thua" là chuyện thuờng tình, cái quan trọng là những người tham dự còn giữ được cái "Hào Khí ngút trời" của tráng sĩ. Vẫn nhớ đến những người trai một thờl tung hoành ngang dọc trên vòm trời Tây Nguyên ngút ngàn khói lửa, và muôn đời tưởng nhớ đến những người đã hy sinh trên vùng đất, nơi mà "Đá đổ mồ hôi rừng ứa máu" này.

      Chúc Đại Hiệp và gia đình một mùa Xuân an lành và hạnh phúc.

      Tình thân,

      Trần Ngọc Nguyên Vũ
      Last edited by khongquan2; 02-08-2015, 10:31 AM.

      Comment


      • #4
        Biên Cương Hành!
        Mở đầu trang hồi ký là cảnh chia tay của người phi công thời chiến, không vì tình nhà mà sao lãng nhiệm vụ .. . .
        Sự thành lập phi đoàn khu trục A-1 Thái Dương 530 năm 1970. Chín người phi công A-1 xuất sắc của 2 phi đoàn 514 Phượng Hoàng và 518 Phi Long Biên Hoà nhận nhiệm vụ tiên phong ra căn cứ Pleiku để thành lập phi đoàn mới.
        Trong những ngày kế tiếp các phi công khu trục từ Biên Hoà tiếp tục mang phi cơ ra Pleiku. Những công tác huấn luyện phi tuần viên, phi tuần phó khiến mọi người bận rộn, kể cả việc xây dựng trang bị phần sở mới. Cuối cùng rồi mọi việc cũng hoàn tất tốt đẹp. . .
        Sau hơn 4 năm tích cực yểm trợ cho tuyến đầu, với môi trường và địa thế hiểm nghèo đã tôi luyện cho các phi công khu trục thành những tay bay xuất sắc. Các hoa tiêu trẻ hăng say cộng thêm các hoa tiêu gạo cội chọn loc khiến cho phi đoàn trẻ 530 trở thành phi đoàn A-1 nổi tiếng của không lực VNCH.
        Phạm văn Thặng gảy cánh ở bờ dông Dakbla năm 1972, Dương Huỳnh Kỳ thiệt mạng ở Tân Cảnh. Trần Ngọc Hà bị bắn rơi, nhảy dù và được cứu sống. Nguyển Tài Cơ nhảy dù và được trực thăng của cố vấn cứu về, không nghỉ ngơi mà hôm sau đã tiếp tục bay hành quân. Nguyễn văn Xanh, Trần thanh Long (TT) bị bắn rơi, bị bắt cầm tù ở miền Bắc, được trả tự do trong đợt trao trả tù binh năm 1973. . .
        Chiến trường càng ngày càng sôi động. . . Sau ngày Việt nam hoá chiến tranh, các cơ phận , bom đạn, nhiên liệu hạn chế khiến các phi đoàn khu trục A-1 bị đình động, người người phân tán khắp mọi nơi. . .
        Sau 41 năm kể từ khi miền Nam VN rơi vài tay CS, nơi đất khách quê người, Lê Thanh Hồng Vân, một thời ngang dọc, giờ đây ngồi xe lăn với những ký ức xa xăm, đang sống ờ thành phố Seattle (WA). Hiệp VC, Lê Thuận Lơi, Nguyễn Tài Cơ, Nguyễn Thanh Sơn, Nguyễn văn Hai (còi) đang sống ở San Jose (CA).
        Thương tiếc những cánh sao rơi rụng: Lê Bá Định, Nguyễn Đắc Huề và gần đây: Phạm Hữu Lộc. . .
        Nhìn chung phi đoàn 530 Thái Dương đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ Bảo Quốc Trấn Không vùng 2 địa đầu giới tuyến . Xin cúi đầu, nghiêng mình ngưỡng mộ và cám ơn các chiến sĩ phi công khu trục phi đoàn Thái Dương 530 (Jupiter).
        Ngày 30 tháng 4 năm 1975, miến Nam VN đã rơi vào tay CS. Bao người lính đã uất hận buông súng đấu hàng. Chúng ta đã mất tất cả . . .

        Phố núi cao, phố núi vẫn đầy sương . . nhưng những cảnh thơ mộng : “anh khách lạ đi lên đi xuống. . .” đã không còn. Nhớ Pleiku ta sẽ không bao giờ quên bài hát “ Còn Chút Gì Để Nhớ” thơ của Vũ Hữu Định , do Phạm Duy phổ nhạc.

        Phố núi cao, phố núi đầy sương
        Phố núi cây xanh, trời thấp thật buồn
        . . . . . .
        Em Pleiku má đỏ môi hồng,
        Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
        Nên tóc em ướt và mắt em ướt
        Nên em mềm như mây chiều trong
        . . . . . .
        Xin cảm ơn thành phố có em
        Xin cảm ơn một mái tóc mềm
        Mai xa lắc trên đồn biên giới
        Còn một chút gì để nhớ để quên


        SĐ6KQ dự trù tổ chức buổi hội ngộ đầu tiên vào tháng 7-2017. Ai đã từng dừng chân ở Phố Núi khi xưa đừng quên tham dự buổi hội ngộ vô cùng đặc biệt nầy.
        Last edited by khongquan2; 09-30-2016, 02:39 AM.

        Comment


        • #5
          Ngày còn chinh chiến - Vùng II - Cao nguyên

          Comment


          • #6
            Thương tiếc những cánh sao rơi rụng: Lê Bá Định, Nguyễn Đắc Huề và gần đây: Nguyễn Hữu Lộc. . .

            -----

            Người bạn mới mất là Phạm Hữu Lộc, xin vui lòng sửa lại.

            Comment


            • #7
              Đại Hiệp Garu viết:

              "Biên Cương Hành!

              Mở đầu trang hồi ký là cảnh chia tay của người phi công thời chiến, không vì tình nhà mà sao lãng nhiệm vụ .. . .

              Sự thành lập phi đoàn khu trục A-1 Thái Dương 530 năm 1970. Chín người phi công A-1 xuất sắc của 2 phi đoàn 514 Phượng Hoàng và 518 Phi Long Biên Hoà nhận nhiệm vụ tiên phong ra căn cứ Pleiku để thành lập phi đoàn mới.

              Trong những ngày kế tiếp các phi công khu trục từ Biên Hoà tiếp tục mang phi cơ ra Pleiku. Những công tác huấn luyện phi tuần viên, phi tuần phó khiến mọi người bận rộn, kể cả việc xây dựng trang bị phần sở mới. Cuối cùng rồi mọi việc cũng hoàn tất tốt đẹp. . .

              Sau hơn 4 năm tích cực yểm trợ cho tuyến đầu, với môi trường và địa thế hiểm nghèo đã tôi luyện cho các phi công khu trục thành những tay bay xuất sắc. Các hoa tiêu trẻ hăng say cộng thêm các hoa tiêu gạo cội chọn loc khiến cho phi đoàn trẻ 530 trở thành phi đoàn A-1 nổi tiếng của không lực VNCH.

              Phạm văn Thặng gảy cánh ở bờ dông Dakbla năm 1972, Dương Huỳnh Kỳ thiệt mạng ở Tân Cảnh. Trần Ngọc Hà bị bắn rơi, nhảy dù và được cứu sống. Nguyển Tài Cơ nhảy dù và được trực thăng của cố vấn cứu về, không nghỉ ngơi mà hôm sau đã tiếp tục bay hành quân. Nguyễn đình Xanh, Trần thanh Long (TT) bị bắn rơi, bị bắt cầm tù ở miền Bắc, được trả tự do trong đợt trao trả tù binh năm 1973. . .

              Chiến trường càng ngày càng sôi động. . . Sau ngày Việt nam hoá chiến tranh, các cơ phận , bom đạn, nhiên liệu hạn chế khiến các phi đoàn khu trục A-1 bị đình động, người người phân tán khắp mọi nơi. . .

              Sau 41 năm kể từ khi miền Nam VN rơi vài tay CS, nơi đất khách quê người, Lê Thanh Hồng Vân, một thời ngang dọc, giờ đây ngồi xe lăn với những ký ức xa xăm, đang sống ờ thành phố Seattle (WA). Hiệp VC, Lê Thuận Lơi, Nguyễn Tài Cơ, Nguyễn Thanh Sơn, Nguyễn văn Hai (còi) đang sống ở San Jose (CA).

              Thương tiếc những cánh sao rơi rụng: Lê Bá Định, Nguyễn Đắc Huề và gần đây: Phạm Hữu Lộc. . .

              Nhìn chung phi đoàn 530 Thái Dương đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ Bảo Quốc Trấn Không vùng 2 địa đầu giới tuyến . Xin cúi đầu, nghiêng mình ngưỡng mộ và cám ơn các chiến sĩ phi công khu trục phi đoàn Thái Dương 530 (Jupiter).

              Ngày 30 tháng 4 năm 1975, miến Nam VN đã rơi vào tay CS. Bao người lính đã uất hận buông súng đấu hàng. Chúng ta đã mất tất cả . . .

              Phố núi cao, phố núi vẫn đầy sương . . nhưng những cảnh thơ mộng : “anh khách lạ đi lên đi xuống. . .” đã không còn. Nhớ Pleiku ta sẽ không bao giờ quên bài hát “ Còn Chút Gì Để Nhớ” thơ của Vũ Hữu Định , do Phạm Duy phổ nhạc.

              Phố núi cao, phố núi đầy sương
              Phố núi cây xanh, trời thấp thật buồn
              . . . . . .
              Em Pleiku má đỏ môi hồng,
              Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
              Nên tóc em ướt và mắt em ướt
              Nên em mềm như mây chiều trong
              . . . . . .
              Xin cảm ơn thành phố có em
              Xin cảm ơn một mái tóc mềm
              Mai xa lắc trên đồn biên giới
              Còn một chút gì để nhớ để quên

              "Ngày 30/4 năm 75...Chúng ta đã mất tất cả"!


              Rất cảm động khi đọc những dòng tâm tình của ĐH, nhưng chúng ta sẽ không mất tất cả...Chúng ta có thể mất tuổi thanh xuân với cuộc sống hào hùng của một thời ly loạn, và bây giờ chúng ta mất thêm những người bạn thân, nhưng có một thứ mà chúng ta không bao giờ mất đó là tình người...chỉ ngay ở cái thành phố San Jose này thôi , ĐH hãy quay qua nhìn bên cạnh mình xem để thấy "Xin cảm ơn thành phố có em - Xin cảm ơn một mái tóc mềm - Mai thức giấc - Để ta được thấy - Còn một chút gì để nhớ để thương"

              Chúc ĐH và hiền nội một cuộc sống an bình và hạnh phúc.

              Trần Ngọc Nguyên Vũ
              Last edited by Nguyen Huu Thien; 03-16-2018, 03:20 PM.

              Comment



              Hội Quán Phi Dũng ©
              Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




              website hit counter

              Working...
              X