Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Vùng Trời Bỏ Lại

Collapse
X

Vùng Trời Bỏ Lại

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Vùng Trời Bỏ Lại

    Vùng Trời Bỏ Lại
    Nguyenthitehat

    Thế là tôi bỏ đi, tôi đến một nơi chưa bao giờ đặt chân hay nghĩ đến. Một khoảng trời có mưa nhiều hơn nắng. Nơi có sương mù, có những con đường lên xuống hay chạy vòng quanh núi. Tôi đang muốn từ bỏ tôi để bước sang một conđường khác. Con đường của riêng mình mà không là của ai, cho dù trên con đườngđó tôi có phải bước đi một mình hay chăng nữa.

    Tôi đến Portland vào lúc vợ chồng Duyên phải về VN vì mẹ chồng của Duyên bịnh nặng nên anh Lượng, anh của Duyên đi đón, gặp tôi anh mừng rỡ kêu lên:

    - Em khác quá, nãy giờ anh cứ ngờ ngợ, sợ không phải là em.

    - Bộ em trông xấu đến nỗi tí nữa là anh không nhận ra em hả?

    Lượng cười tươi, cầm cái kéo valy trong tay tôi nói:

    - Không phải, trông em lớn hẳn ra, không như ngày xưa, anh chỉ sợ nhận lầm người...

    Tôi bật cười:

    - Bộ anh không cho em lớn hay sao? Đã nhiều năm anh đâu có gặp em, gặp em chắc anh thất vọng lắm phải không?

    Lượng nhìn tôi lắc đầu:

    - Không, anh thấy em đẹp và chững chạc nhiều.

    Tôi cười:

    - Anh nịnh em phải không?... còn anh, anh không khác xưa mấy, gặp anh em nhận ra ngay.

    Lượng đùa:

    - Em định anủi anh đấy à? em có thấy tóc anh không?

    Nhìn mái tóc điểm vài sợi bạc của Lượng, tôi thoáng ngậm ngùi. Chúng tôi ra khỏi phi trường, cả một khung cảnh mới lạ phơi bày trước mắt. Bầu trời trong xanh, những con đường nhỏ lên xuống với hàng cây thấp, cao đang chen nhau khoe đủ màu sắc của mùa thu nơi đây làm tôi buột miệng kêu lên:

    - Trời ơi đẹp quá, mùa thu ở đây đẹp quá anh!

    Lượng vừa lái xe, vừa quay sang tôi rạng rỡ cười nói:

    - Thế thì cô phải dọn lên đây ở mới được, tha hồ cho cô ngắm cảnh để làm thơ nhé, Duyên thì cứ than buồn tối ngày... có em ở đây chắc nó vui lắm.

    Tôi không trả lời vì mải ngắm cảnh đẹp 2 bên đường, trước mặt như đang thu hút tôi. Cảnh ở đây đẹp và nên thơ quá, phải chi khi mới đặt chân đến Mỹ, tôi có thể biết được tất cả 50 tiểu bang để tôi có quyền chọn lựa. Chắc chắn cái tiểu bang tôi đang ở sẽ trở nên xa lạ như đã và đang xa lạ với mọi người. Nhiều người không biết cái tiểu bang của tôi nằm ở chỗ nào trên bản đồ nước Mỹ, cho đến khi xảy ra một thảm họa ghê gớm đã làm kinh động cả thế giới chỉ vì một vụ đặt bom, chỉ vì cái bất mãn của con người. Không những thế, tiểu bang của tôi còn là nơi nổi tiếng thường xuyên có những cơn lốc xoáy mà có lần đã càn quét gần một góc của tiểu bang.

    Con đường vào nhà Duyên lá đang đổi màu làm con đường thêm rực rỡ dưới ánh nắng lung linh của buổi trưa. Nhà nằm trên một triền dốc có hoa hồng bạch trồng 2 bên lối đi vào nhà. Lượng xách valy đưa hẳn lên lầu vào phòng cho tôi rồi vội vàng trở xuống:

    - Em hãy nghỉ một tý cho khoẻ, rồi thay quần áo anh đưa em đi ăn, chứ không từ sáng đến giờ em đã ăn gì đâu. Sau đó mình đi lễ chứ không thôi ngày mai Chúa Nhật, loanh quanh mất lễ em lại bắt đền anh nhưngày xưa thì khổ.

    Tôi cười:

    - Anh còn nhớ hả?... nhưng thôi đừng đi ăn ở ngoài làm gì, mình kiếm gì ăn ở nhà cũng được mà anh.

    Lượng lắc đầu:

    - Không được, ở nhà anh đâu có gì ăn. Vả lại trước khi đi, Duyên cứ dặn đi dặn lại là anh phải chăm sóc em cẩn thận, nếu không sẽ biết tay nó... em xem, con bé lấy chồng rồi mà vẫn cứ bắt nạt anh như xưa.

    Vừa nói, Lượng vừa cười dễ dãi. Lượng chỉ có 2 anh em nên lúc nào cũng thương yêu chăm sóc Duyên như khi còn bé, nhiều lúc làm tôi muốn ganh tị với bạn.

    Nhà của Duyên tuy không lớn nhưng 2 tầng nên trông gọn và dễ thương cho 1 gia đình nhỏ.Nơi đây yên tĩnh thật nên Duyên than buồn là phải, nhưng than thì than vậy chứ Duyên đã mọc rễ ở đây, cũng như tôi đã mọc rễ nơi tôi ở, dễ gì mà nhổ gốc đi cho được, cho dù đã bao lần tôi muốn đổi thay, bao lần tôi muốn dứt bỏ, bao lần tôi nhủ lòng phải làm lại từ đầu.

    Lượng đưa tôi đi lễ ở nhà thờ VN, lễ chiều thứ 7 thật đông người, tôi và Lượng ngồi ở cuối nhà thờ, tôi cố nhìn xem có ai quen trong lúc người ta lên xuống rước lễ, nhưng toàn là những khuôn mặt xa lạ.Sau đó, Lượng đưa tôi đến nhà hàng quen mà Lượng hay ghé đến mỗi khi về đây với vợ chồng Duyên... Hai anh em ăn thì ít, nói chuyện thì nhiều. Chúng tôi nói đủ chuyện, chuyện xưa, chuyện nay, chuyện Lượng đi tìm tôi sau khi tôi bỏ Quy Nhơn vào Sài Gòn... chuyện quãng đường dài chúng tôi không tìm được nhau cho đến hôm nay mới gặp lại, hình như đã quá muộn thì phải...

    Tôi biết Lương đang sống với một người đàn bà bản xứ nơi Lượng đang ở, nhưng tôi không hỏi, bởi tôi nghĩ tôi không có quyền hỏi đến những điều riêng tư của Lượng trong lúc này. Chúng tôi như tránh nhắc đến đời sống của nhau như sợ chuyện riêng tư của chúng tôi sẽ là bức tường ngăn cách chúng tôi thêm 1 lần nữa. Tuy không nhắc, nhưng tôi lại cứ thắc mắc về đời sống của anh hiện tại, anh sống thế nào? Hạnh phúc ra sao mà anh cứ nay đây mai đó như một cánh chim, như con tàu cứ lầm lũi đi qua các sân ga, tạm dừng chân trong chốc lát rồi lại đi tiếp, cho dù anh đã có một nơi nào đó tạm trú, cho dù đó chỉ là tạm bợ, là trao đổi như Duyên kể chuyện. Cuộc sống phong trần của anh làm tôi bất chợt nhớ đến nhân vật trong truyện "Sống Chỉ Một Lần" của Mai Thảo. Nhìn anh trầm ngâm với điếu thuốc trên tay, tôi buột miệng hỏi:

    - Anh hạnh phúc không?

    Lượng đưa điếu thuốc lên môi, hít 1 hơi thật dài rồi dựa lưng ra ghế, ngửa mặt nhả từng vòng tròn khói thuốc màu xám nhạt vào khoảng không, những vòng tròn mà ngày xưa tôi và Duyên cứ giành nhau thọc ngón tay, hay có khi chúm cả bàn tay của mình vào trong như muốnđeo những chiếc vòng tròn khói thuốc vào cổ tay mình. Lượng không trả lời mà nhìn vào mắt tôi hỏi lại:

    - Còn em!... em hạnh phúc không? Em nghĩ thế nào là hạnh phúc?

    Tôi vờ nhìn sang chỗ khác nói nhỏ:

    - Em không biết.

    - Sao em không biết?

    Tôi nhún vai nhìn lại Lượng :

    - Thì tại em không biết, thế anh biết hả? vậy anh nói cho em biết đi.

    Lượng vừa dập điếu thuốc đang cháy dở vào cái đĩa gạt tàn thuốc lá trên bàn, vừa nói:

    - Anh cũng như em, anh không biết thế nào là hạnh phúc, có lẽ anh chưa gặp, có lẽ từ ngày anh không tìm thấy em.

    Tôi đỏ mặt nghe Lượng nói, giả bộ cúi xuống xếp lại chiếc khăn ăn bỏ lại lên bàn nói:

    -Hình như muộn rồi, mình về chưa anh?

    Về đến nhà trời đã nhá nhem tối. Nhưng Lượng chợt quên đã không mua những thứ cần dùng cho ngày mai nên vội vã lái xe đi, để tôi một mình với căn nhà vắng vẻ, xa lạ mà tôi mới vừa đặt chân đến trưa nay. Tôi lên lầu về phòng mình, vén màn cửa nhìn ra ngoài, xa xa trên một dốc cao là một rừng cây đang thay lá với đủ màu sắc. Một cơn gió thổi ngang làm lao xao cây lá, những chiếc lá khô đang lăn xào xạc xuống con dốc dưới đường. Những câu chuyện đổi trao giữa tôi và Lượng cứ quanh quẩn trong đầu, những ánh mắt tiếc nuối xót xa của Lượng đang gậm nhấm tâm hồn tôi...Gặp Lượng hôm nay làm lòng tôi ấm lại, một cái gì thật bình an như che chở làm tôi yên tâm, nhưng hình như có 1 cái gì mấp mô, như không trọn vẹn ở một góc cạnh nào đó mà tôi không nghĩ ra...Đứng tần ngần nhìn mãi cảnh vật bên ngoài cho đến khi không còn nhìn thấy gì bởi màn đêm đã che khuất, tôi buông màn cửa xuống, quay vào trong thay quần áo lên giường nằm. Trời đã khuya mà Lượng vẫn chưa thấy về,bốn bề yên tĩnh quá, chỉ có tiếng tíc tắc của đồng hồ trên tường là nghe rõ mồn một làm tôi thêm khó ngủ. Những hạt mưa bắt đầu rơi lộp độp trên mái nhà càng làm tôi thao thức... hình ảnh Lượng, hình ảnh Duyên lại lẫn lộn trở về bên cạnh những hình ảnh khác làm tôi trằn trọc, tôi cố xua đuổi tất cả hình ảnh đó nhưng vẫn không xua đuổi nổi, tôi đang tự hỏi tại sao tôi lại có mặt nơi đây?... Tôi phải làm gì với những ngày tháng trước mặt?... Mưa càng lúc càng nặng hạt, bỗng nghe có tiếng cửa garage mở, tiếng xe chạy vào trong rồi im. Tiếng lục đục ở dưới lầu... Lượng đã về, nhưng tôi vẫn nằm im, tôi sợ gặp Lượng trong lúc này, trằn trọc mãi rồi cũng thiếp dần vào giấc ngủ...

    Ánh nắng len qua song cửa chiếu vào mắt làm tôi giật mình. Nhà vẫn lặng im như tờ, bên kia chắc Lượng vẫn còn đang ngủ. Tôi rón rén bước vào phòng tắm, nước lạnh làm tôi tỉnh táo và thoải mái hơn. Trang điểm sơ rồi bước khẽ xuống lầu. Ngồi lặng lẽ đọc hết xấp báo trên bàn mà Lượng mới đem về tối qua. Xem được một truyện ngắn "Chiếc Phong Cầm Trong Ngôi Nhà Thờ Cổ" của ai viết thật dễ thương mà tội lại quên tên tác giả, cố nhớ mà không nhớ được, dạo này đầu óc tôi tệ quá, chẳng nhớ được việc gì cho rõ ràng, cho ngọn nghành hơn.

    Tiếng chân Lượng từ trên lầu bước xuống:

    - Sao em dậy sớm vậy? Chắc đêm qua lạ nhà khó ngủ chứ gì?

    Bỏ tờ báo xuống bàn tôi đứng lên:

    - Dạ em ngủ cũng được... anh uống cafe em pha nha!

    Lượng khoát tay:

    - Để anh pha cho, em lên sửa soạn thay quần áo đi, mình đi sớm chứ không đến Vancourve trời tối mất.


    Từ khi xem cuốn film "Sleepless in Seattle" tôi thích được đến đó 1 lần cho biết và hôm nay tôi đang trên đường đến những nơi tôi đã thấy trong film. Trời nắng quang đãng nên được dịp chiêm ngưỡng cái đẹp mùa thu của góc trời tây bắc. Ở Seattle, Lượng đưa tôi lên Pike Market với những bậc thang cao làm tim tôi đập nhanh, nên Lượng cứ phải đứng lại chờ cho tôi bắt kịp hơi thởcủa mình. Gian hàng cá cũng đang biểu diễn quăng chụp, trước những đôi mắt thán phục của người đứng xem. Chúng tôi lang thang qua các gian hàng rồi đi trở xuống công-viên. Du khách ngồi rải rác trên bãi cỏ, trên các băng ghế. Những con chim bồ-câu dạn dĩ từ đâu bay về ăn những miếng bánh mì vụn rớt vương vãi bên những ghế ngồi của du khách. Chúng tôi đứng bên nhau cùng tựa vào thành cầu nhìn ra xa, cả hai đều im lặng, tôi bỗng muốn biết Lượng đang nghĩ gì? trong ý nghĩ của Lượng có tôi không? hay tôi không còn trong những ý nghĩ của Lượng nữa, cho dù tôi đang đứng bên cạnh?

    Ghé vào khu thương mại của Á Đông, Lượng đưa tôi vào tiệm sách cho tôi tìm những CD nhạc mà nơi tôi không có. Lượng đùa:

    - Em muốn mua bao nhiêu cái anh mua cho, chứ ở chỗ em toàn là dân da đỏthì làm gì biết thưởng thức nhạc mà bán. Hay là em dọn về đây ở đi, tha hồ mà mua, tha hồ mà kiếm những gì em cần.

    Tôi bỉu môi:

    - Thôi đi, anh đừng có dụ khị em, bây giờ không dễ ai dụ được em nữa đâu, em hết là con bé khờ rồi.

    Lượng ghé vào tai tôi đùa tiếp:

    - Thật không?

    Tôi giả bộ kêu lên:

    - Sao lại không thật? không tin anh thử mà xem...

    Lượng cười lớn làm tôi cười theo, tự dưng tôi quên vết thương tôi đang có trong lòng. Sau khi mua CD, chúng tôi lại lên đường đi Vancourve. Lần đầu tiên được nhìn tận mắt những cánh đồng pumpkins vàng ối trông thật hay... xa xa lác đác một vài nông trại làm tôi chợt nhớ đến những lần đi sông cầu ăn sò huyết, những lần chúng tôi ngồi trò chuyện dưới những hàng dừa cao với đống cát vàng vun đầy trước mặt.

    Thấy tôi trầm ngâm, Lượng lên tiếng:

    -Em đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy? em có muốn xuống xem những thửa ruộng pumpkins không?

    Tôi lắc đầu :

    - Thôi anh, mình đi không thì muộn mất. Nãy giờ mình lang thang ở Seatle cũng đã lâu quá rồi.

    Đến ranh giới của tiểu bang Washington và Canada, tôi quên mất passport nên cứ phải chờ làm giấy tờ, nên lúc đến Vancourve thì trời đã tối hẳn. Lượng lái xe loanh quanh mãi mới tìm được khách sạn vừa ý. Trước khi bước xuống xe, Lượng cặn dặn:

    -Em ngồi trong xe chờ anh, khóa hết cửa lại, đừng có ra ngoài , anh vào trong check phòng xong sẽ ra ngay.

    Chúng tôi thả bộ dọc theo con đường mà chúng tôi vừa bước ra khỏi nhà hàng. Lượng đi bên cạnh, tay Lượng để nhẹ sau lưng tôi như một thói quen ngày nào khi Lượng đưa tôi dạo phố, thói quen vẫn thế, như không thay đổi. Chúng tôi đi bên nhau, trông như những cặp tình nhân khác trong thành phố về đêm. Gió mát nhè nhẹ làm tôi nhớ đến những tối đi cine về khuya với anh em Lượng, con đường vắng tanh, không xe cộ. Tháo đôi giầy caođã làm phồng cả chân ra cầm ở tay, tôi và Duyên 2 đứa đi chân không để tìm sựmát dịu trên mặt đường nhựa về đêm. Cái tuổi vô tư ngày nào giờ đã lùi xa, tất cả chúng tôi đã trưởng thành quá nhanh theo thời cuộc, đôi lúc làm mình chới với.

    Thành phố Vancourve về đêm thật yên ả, không xô bồ náo nhiệt. Mưa bắt đầu bay bay, mưa rơi không đủ ướt áo, không làm chúng tôi cuống quýt chạy đi tìm chỗ trú như những cơn mưa bất chợt ở Sài Gòn. Gió lạnh về đêm bỗng làm tôi rùng mình. Lượng cởi áo jacket đang mặc khoác lên vai tôi. Cái ấm áp của da thịt Lượng bên trong lớp áo như vẫn còn ấm, như đang ấp ủ, mơn trớn da thịt làm tôi ngượng ngùng, nhưng tôi cảm thấy lòng mình ấm hơn, bình an hơn. Chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau, không ai lên tiếng, cứ bước những bước về phía trước như không mang theo một ý niệm nào về con đường trước mặt. Bỗng Lượng lên tiếng:

    -Anh nghe Duyên kể từ khi em lập gia đình...

    Không để Lượng nói hết câu, tôi gạt đi:

    - Chuyện đã qua rồi anh, đừng nhắc lại nữa, anh nhắc làm em khóc bây giờ.

    Lượng kéo tôi đi sát vào anh hơn, vỗ về:

    - Nếu có thể khóc thì cũng nên khóc, khóc xong em sẽ thấy thoải mái hơn, thanh thản hơn... rồi em sẽ quên, em sẽ quên tất cả để làm lại từ đầu.

    Nghe Lượng nói, cổ tôi như bị nghẹn, tôi vừa đi vừa cúi nhìn những bước chân mình trên hè phố:

    - Liệu có quên được không anh? liệu em có can đảm để làm lại từ đầu không?

    Lượng giữ tôi đứng lại, xoay người đối diện với anh hỏi nhanh:

    - Tại sao lại không?

    Tôi lách người ra khỏi tay Lượng bước đi, mắt tôi chợt ướt, môi tôi chợt mặn. Tôi đang khóc, khóc lặng lẽ với những giọt nước mắt thương mình đang rơi xuống má, nhưng tôi không can đảm đưa tay lau, tôi sợ Lượng lo lắng, thắc mắc, và tôi không muốn trả lời bất cứ một thắc mắc nào của Lượng trong lúc này. Tôi thầm cám ơn bóng tối đã che dấu giùm tôi, thấy tôi không nói gì. Lượng lại lên tiếng:

    - Mình về nhé, tóc em ướt hết rồi.

    Tôi gật đầu, không biết trong bóng tối Lượng có thấy được cái gật đầu của tôi không nữa.

    Đứng trước cửa phòng, Lượng lấy chìa khóa trong tay tôi mở cửa nói:

    - Em vào đi, ngủ ngon nhé, sáng mai dậy anh đưa em đi Victoria chơi cho biết vườn hoa nổi tiếng ở đây... mai gặp!

    Cầm lại chìa khóa Lượng vừa trao, tôi bước hẳn vào trong, khép nhẹ cánh cửa...

    Bỏ chiếc áo của Lượng lên thành ghế, tôi buông mình xuống sofa. Sự quan tâm của Lượng làm tôi buồn, tôi bỗng thấy buồn thật nhiều, buồn cho tôi và buồn cả cho Lượng. Lượng như một cánh chim, bay liên miên, bay như không biết mỏi, hay có thể anh đã mỏi cánh mà tôi không biết. Tôi lười biếng nằm dài xuống ghế, gác chân lên bàn trong khi đôi boots vẫn chưa tháo ra. Với tay mở TV, trên TV đang nói về cơn lụt đã làm thiệt mạng 3 người và 2 người mất tích. Trời đổ mưa to, không biết có ngưng kịp ngày mai?... căn phòng lặng lẽ quá, tôi chợt ước có Lượng ở đây để tôi bớt cô đơn, bớt lẻ loi trong lúc này. Để tôi được kể những thăng trầm của tôi, để tôi được tâm sự với anh về một góc nhỏ trong tim mà tôiđã cố chôn dấu từ lâu...

    Đèn vẫn để sáng trong phòng tắm, lẫn phòng khách, TV vẫn mở để tôi yên tâm trong căn phòng lạ. Nhưng giấc ngủ vẫn khôngđến, vẫn khó khăn để làm khổ tôi. Nhưng rồi cũng chợp mắt được 1 tý rồi lại choàng tỉnh vì những tiếng ồn ào làm đường phía dưới. Cơn mưa vẫn rơi, trời vẫn chưa sáng, thành phố chưa thức dậy, chỉ có vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy trên đường. Nằm một lúc tôi lại bước ra phòng khách nằm xem tin tức, lại chập chờn ngủ, chập chờn thức. Tiếng nói trong TV vẫn đều đều tường trình về cơn mưa bão đang tung hoành 1 góc trời tây bắc với những tai nạn giao thông và cơn nước lụt đang tàn phá ở Temperton.

    Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình, tỉnh ngủ:

    - Em dậy chưa? Anh đây!

    Tôi vội vàng chạy đến mở cửa, Lượng bước vào:

    - Em ngủ ngon không? bộ suốt đêm không ngủ hả?

    Tôi cười nhẹ:

    - Tại lạ phòng nên em hơi khó ngủ, đã vậy ở dưới họ làm đường ồn quá.

    - Ừ, anh cũng không ngủ được. Em sửa soạn đi, mình ra port cho kịp chuyến phà 10 giờ đi Victoria, ra đó mình ăn sáng trên phà luôn.

    Hai tay ôm gối trước ngực, tôi ngồi lùi sát vào góc sofa, nhìn Lượng lười biếng:

    - Hay là mình đừng đi nữa, trời đang mưa em chẳng muốn đi tí nào.

    Lượng phản đối:

    - Không được, đã đến đây thì mưa cũng đi, anh nhất định đưa em đến đó cho biết, lẹ lên.

    Thấy tôi vẫn ngồi yên, Lượng nhăn mặt:

    - Em dạo này sao vậy? Ngày xưa thích lội mưa lắm mà.

    Tôi ngước lên nhìn Lượng cười :

    - Ngày xưa chứ đâu phải ngày nay, anh không thấy em khác xưa lắm hay sao? em đâu còn là con bé ngông nữa, em già rồi.

    Lượng ngồi xuống cái ghế đối diện nhìn tôi nói:

    - Với anh, em lúc nào cũng vậy, không có thời gian trong cái nhìn của anh đối với em.

    Tôi cười đứng dậy quăng chiếc gối ôm vào Lượng:

    - Anh chỉ nịnh em...

    Chúng tôi ăn điểm tâm trên phà. Lượng ngồi trầm ngâm hút thuốc, tôi đứng lên mở cửa đi ra ngoài. Từng bước đi về phía boong tàu. Trời vẫn còn mưa, cơn mưa nhẹ như một làn vải trắng mỏng che mờ tầm nhìn ngoài xa, nơi có những hòn đảo nhỏ. Đứng tì tay vào thành tàu nhìn xuống... những con sóng lững thững đến, va vào thành tàu rồi vỡ vụn thành bọt trắng xóa... nỗi buồn xen lẫn sự lo lắng ồ ạt đến làm tôi day dứt, làm nước mắt chạy vòng quanh, tôi ngửa mặt cho những giọt nước mắt trôi ngược vào trong, cho những hạt mưa lạnh làm trôi đi những dấu tích muộn phiền như không thể nguôi ngoai, như đeo cứng theo tôi cho dù tôi đã chạy trốn đến nơi này... bài toán khó cuộc đời lại bày ra trước mắt, vẫn cứ loay hoay cắn bút, vẫn cứ không tìm nổi một đáp số cho riêng mình.

    Bất chợt bắt gặp ánh mắt xót xa tội nghiệp của Lượng đang nhìn từ bên trong, tôi luống cuống quay đi. Lượng mở cửa bước vội về phía tôi, đến bên nhẹnhàng ôm vai tôi vỗ về, tôi gục đầu vào vai Lượng òa khóc. Lượng cứ đứng yên cho tôi khóc, khóc cho đến khi nguôi ngoai, Lượng đưa tôi trở lại vào trong. Anh ngồi đối diện hút thuốc nhìn tôi như chờ đợi, chờ đợi sự cắt nghĩa nỗi đau tôiđang có. Nhưng tôi vẫn im lặng, cái nhìn của Lượng làm tôi thấy nhỏ bé trước anh, làm tôi tủi thân lại muốn khóc, tôi lên tiếng trách nhẹ:

    - Anh đừng nhìn em có được không? anh làm em khóc bây giờ.

    Lượng vội vàng quay mặt đi, sự yên lặng của anh bỗng làm tôi áy náy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không lên tiếng được, có lẽ tôi không muốn Lượng thương hại tôi, hay có lẽ tôi đang có một chút gì hờn giận trong anh thì phải.

    Đường vào Butchadam phong cảnh đẹp như tranh mà chỉ có thượng đế mới có thể tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp như vậy. Tuy không là họa sĩ, nhưng tôi cũng đã khắc sâu bức tranh đó trong trái tim đau của mình. Tôi đang vẽ trong tôi ngôi thánh đường mà chúng tôi đang đi qua với một gác chuông lửng, nằm hiu quạnh bên một nghĩa trang lạnh lẽo dưới màn mưa mờ đục, giữa hai hàng cây cao vút bên đường. Xuống xe, trời vẫn còn mưa, Lượng chạy đi lấy dù mà người ta đã để sẵn một nơi cho du khách dùng. Những hạt mưa tuy không nặng hạt nhưng có lẽ mưa liên miên nên đã để lại những vũng nước mưa đọng trên đường đi. Hai đứa 2 cây dù đi khắp các nơi trong khuôn viên vườn hoa, hình như chỉ có 2 chúng tôi là điên nên mới dạo cảnh trong lúc trời mưa nhưthế này, nhưng một chút êm ái nhẹ nhàng nào đó đi về như một bình an tôi đã thiếu vắng từ lâu. Đứng nhìn xuyên qua một góc chéo của 2 hàng cây trong khu vườn, 1 chiếc thuyền con nằm lênh đênh trên sông trong màn mưa mù trông cô đơn lạ... Tôi chỉ cho Lượng:

    - Anh xem, đẹp không? một chiếc thuyền con... em ước em là họa sĩ để có thể vẽ được bức tranh này.

    Lượng nhìn tôi mỉm cười, mải lang thang quên cả thời gian, lúc quay trở về thì những chiếc phà đã rời bến từ lâu. Tôi chợt lo không kịp chuyến bay trở về trưa mai. Sự bồn chồn của tôi làm Lượng cũng vội vã, anh lái xe từ port này sang port khác cho kịp chuyến phà trở lại bên kia sông. Cũng may chỉ còn một chuyến cuối cùng trong ngày. Con đường trở về Portland đã bắt đầu sẫm tối, mưa nhiều lẫn sương mù nên không thấy rõ cảnh vật trước mặt lẫn 2 bên đường. Sự im lặng giữa tôi và Lượng kéo dài suốt quãng đường đi như cả 2 đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Lượng lên tiếng:

    - Tại sao em không muốn anh biết những gì liên hệ đến em? sao em lại muốn dấu anh?

    Tránh ánh mắt trách móc của Lượng, tôi quay sang bên kia khẽ nói:

    - Anh đừng hỏi em có được không?

    - Tại sao?

    - Không tại sao cả, tại em mệt mỏi khi phải nhớ lại, lập lại những gì em đang muốn quên, anh đừng bắt em nữa...

    Lượng im lặng lái xe, khuôn mặt lầm lì của Lượng làm tôi buồn vô cùng, tôi cũng không dám bắt chuyện với vẻ lạnh lùng của Lượng. Xe qua khỏi Seatle, cơn mưa bỗng ngừng rơi, màu hồng của mặt trời đang xuất hiện phía xa. Con đường như thênh thang trước mặt, vẫn thưa thớt xe cộ. Về đến nhà đã gần 4 giờ sáng. Lượng vẫn không nói năng gì, lặng lẽ xáchđồ vào trong. Nhìn vẻ mặt không vui của Lượng, tôi nói khẽ:

    - Anh đi ngủ đi, để em mang đồ vào trong cho, 2 hôm nay lái xe anh mệt lắm rồi.

    Lượng từ chối:

    - Thôi, để anh... em đi ngủ đi, ngủ 1 tý cho khoẻ để trưa còn về. Anh cũng phải ngủ 1 tý đây.

    Nói xong, Lượng quay lưng đi. Tôi nhói đau khi nghe giọng nói trũng buồn của Lượng, tôi nói với theo:

    - Anh giận em hả? đừng giận em nha!

    Lượng quay lại nhìn tôi mắt thật buồn:

    - Không, anh không giận em, anh chỉ giận anh thôi... em đi ngủ đi, em cũng mệt lắm rồi.

    Nói xong, Lượng bước nhanh về phòng mình.

    Tôi đứng nhìn theo cho đến khi cánh cửa phòng của Lượng khép kín. Về phòng mình, không thay quần áo, tôi nằm nhoài xuống giường. Thái độ của Lượng làm tôi tủi thân, làm tim tôi nhói đau. Tôi biết Lượng yêu tôi cho dù chưa bao giờ Lượng lên tiếng, chỉ vì tôi là bạn của em Lượng, chỉ vì ngày ấy tôi chưa đủ lớn để Lượng nói chữ yêu, nhưng Lượng có biết đâu tôi đã ngóng chờ câu nói của Lượng từ lâu, chờ đến lúc không chờ được nữa để bây giờ gặp nhau cho Lượng hối tiếc, cho Lượng ân hận. Nhưng hình như tôi và Lượng giờ đây chỉ là con đường rầy xe lửa song song, chỉ biết nhìn sang nhau để tiếc nuối nhưng không về cùng một điểm tụ...nằm suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi. Chẳng biết nằm được bao lâu, ánh nắng chiếu vào giường làm tôi tỉnh ngủ. Nhìn lên đồng hồ trên tường mới gần 8 giờsáng. Căn nhà vẫn yên tĩnh, tôi bước xuống giường đến bên cửa sổ vén màn nhìn ra, trời trong xanh như hôm tôi đến, nắng từ từ lên cao, cây cối um tùm lá đỏ,vàng, xanh chen lẫn nhau thật đẹp. Hít thở một hơi thật dài vào lồng ngực như xua đi những muộn phiền đang đè nặng trong tim. Cái lành lạnh buổi sáng thật dễ thương như trời Đà Lạt. Tôi sửa soạn tất cả quần áo, vật dụng nhét vào chiếc valy nhỏ bỏ ở hành lang, bước xuống nhà dưới nhè nhẹ như sơ đánh thức giấc ngủcủa Lượng. Tự pha cho mình một ly trà nóng rồi bước ra sau vườn, đi trên những lối đi lót bằng sỏi, lách mình qua những cành cây vướng víu, tôi cầm kéo tỉa lại cho gọn hơn, cắt lại một vài nhánh bông bị hư vì bị sũng nước mưa. Chợt giật mình khi nghe tiếng Lượng sau lưng:

    - Em dậy sớm vậy?

    Tôi quay lại:

    - Anh dậy rồi hả, em chỉ chợp mắt một tý thôi. Anh xem hôm nay trời đẹp không? đẹp như hôm em đến phải không?

    Lượng tươi tỉnh mỉm cười nhìn tôi:

    - Ừ đẹp như hôm em đến...

    Trên đường đến phi trường cả tôi và Lượng đều im lặng, tôi gợi chuyện để khỏa lấp khoảng trống đang đè nặng giữa chúng tôi:

    - Bao giờ anh đi lại? Lần này anh phải đi đâu?

    - Ngày mốt anh phải có mặt ở Ireland, vì công việc ở đó chưa xong, nếu xong anh sẽ bay sang em ngay.

    Tôi sửng sốt kêu lên:

    - Anh sang em làm gì?

    Lượng vờ như không thấy sự ngạc nhiên của tôi cứ tỉnh bơ nói tiếp:

    - Anh sang có công việc.

    Tôi tròn mắt nhìn Lượng:

    - Công việc gì ở chỗ em?

    Lượng nhìn tôi bật cười:

    - Em làm gì mà hốt hoảng vậy? anh chỉ nói vậy thôi chứ đã đi đâu mà em quýnh lên thế?

    Tôi thở phào nhìn Lượng:

    - Anh rõ kỳ, đùa không phải lúc... Tôi đổi đề tài:

    - Bao giờ vợ chồng Duyên về hả anh?

    - Một tuần nữa 2 đứa nó mới về, tiếc là Duyên không gặp được em.

    Chúng tôi lại chìm vào im lặng cho đến khi tôi sắp sửa phải vào bên trong. Ngập ngừng tôi nói khẽ:

    - Anh về nhé, em phải vào trong rồi... cám ơn anh đã lo cho em những ngày em ở đây.

    Lượng nắm chặt 2 bàn tay tôi trong tay anh, giọng buồn buồn:

    -Nhìn em thế này anh không yên tâm tý nào, mấy hôm nay anh áy náy và ân hận vô cùng, phải chi ngày ấy...

    Không để Lượng nói tiếp, tôi cố tình đùa để không khí nhẹ nhàng hơn:

    - Anh nói vớ vẩn gì đây?

    Lượng nhìn tôi một lúc lại nói:

    - Em nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng nghĩ ngợi gì nữa, tất cả hãy quên đi để làm lại từ đầu, trời có mưa bão đến đâu cũng có lúc quang đãng, anh không muốn thấy em buồn nữa biết không? Về đến nhà nhớ gọi điện thoại liền cho anh yên tâm, nếu không anh bay sang đón em về đây liền.

    Tôi đùa:

    - Thật không?

    Lượng không cười nhìn sâu trong mắt tôi tiếp:

    - Anh không đùa, em không tin cứ thử xem thì sẽ biết.

    Tôi trấn an Lượng:

    _ yên trí, em sẽ gọi ngay khi về đến nhà.

    Nói xong tôi vội rút 2 tay ra khỏi tay Lượng, kéo valy đi nhanh vào trong. Điện thoại trong giỏ bỗng rung lên làm tôi ngạc nhiên, vội mở máy... tiếng Lượng trong điện thoại... mắt tôi chợt ướt, tim tôi chợt thổn thức, lòng tôi chợt mềm hẳn đi nhưng tôi vẫn không dám quay lại, vẫn bước nhanh về phía trước - Vùng trời mùa thu tôi vừa bỏ lại sau lưng...

    Nguyenthitehat


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X