Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Một chuyện tình… phải quên đi

Collapse
X

Một chuyện tình… phải quên đi

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Một chuyện tình… phải quên đi

    MỘT CHUYỆN TÌNH… PHẢI QUÊN ĐI



    Đang kẹt cứng trong dòng xe giữa cái nắng oi nồng của mùa hạ thì chuông điện thoại réo rắt vang, tiếng chuông dai dẳng khiến Tuyên dù không muốn cũng phải tìm cách tấp vào bên đường để xem thử ai gọi – số điện thoại lạ quá - Thường thì Tuyên chẳng bao giờ trả lời những số lạ gọi đến, nhất là những lúc đang kẹt xe như thế này, nhưng dường như người ở phía bên kia nhất định gọi bằng được hay sao mà vừa dứt hồi chuông này thì hồi chuông khác lại réo rắt
    • Alo! Ai gọi tôi đó
    • Phải số máy này của Tuyên không?
    • Phải, có gì không? Ai đó
    • Tui nè, biết tui là ai hông?

    Tuyên vừa bực lại vừa buồn cười vì cái kiểu hỏi của người đầu kia, và mặc dù chưa nhận ra giọng ai nhưng cái kiểu nói chuyện này sao Tuyên nghe có vẻ rất quen, Tuyên cũng trả lời kiểu tưng tửng
    • Không biết
    • Trời đất, người yêu mà không nhớ ta ơi, hồi xưa ông yêu ai nói coi
    • Yêu quá trời sao nhớ chớ
    • Cho ông nói lại đó, hồi học ở Cường Để ông yêu ai? Hồi đó ông ca bài “em tan trường về, anh theo Ngọ về cho ai, nói sai bị đòn đó.

    Nghe đến câu này thì quả thật Tuyên không thể tin vào tai mình, chẳng lẽ chính là “nhánh sông xưa”, thế nhưng Tuyên cũng trả lời như cái máy
    • Thuận, Thuận phải không?
    • Em chớ ai
    • Sao biết số của anh vậy?
    • Anh Ba cho, em đang ngồi ở nhà anh, đang nhậu với anh Ba nè
    • Cái gì? Ở đâu, nhậu với ai, anh có nghe lộn không vậy?
    • Không có lộn đâu, em có việc công tác về quê và ghé tìm lại nhà anh

    Tuyên thật sự bất ngờ và bối rối khi nghe Thuận nói, lại thêm việc quá cấp bách nên đành hỏi:
    • Số đang gọi của em phải không? Anh sẽ gọi lại cho em sau nghen, giờ có công chuyện gấp lắm
    • Được rồi, em ở chơi với anh Ba và út Hạnh một chút em cũng phải về với đoàn, sắp tới giờ tập trung rồi, bye anh nghen
    • Bye!

    Công việc của một nhà máy mới bắt đầu đi vào hoạt động thật bề bộn nhưng cũng không thể dứt Tuyên ra khỏi những nghĩ ngợi miên man về Thuận, “Nhánh sông xưa” một thời trai trẻ của chàng. Hơn ba mươi năm rồi Tuyên mới nghe lại giọng nói của Thuận, vẫn ríu rít và trẻ trung như ngày nào dưới mái trường Cường Để, mặc dù bây giờ tuổi Thuận cũng đã ngoài 50

    Thật ra lúc này Tuyên cũng không hiểu nổi mình như thế nào, lẽ ra là oán hận thì thay vào đó lại là niềm hạnh phúc lâng lâng dâng trào trong lòng Tuyên. Chàng đã gọi liên tiếp cho Thuận không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ từ tối cho tới giờ, bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu thắc mắc cứ vang vang trong đầu Tuyên khiến chàng không tài nào nhắm mắt nổi, nhưng cuối cùng sự mệt mỏi vì quá thiếu ngủ cũng đã làm Tuyên thiếp đi.

    Trong giấc ngủ mê mệt đó, cả một quá khứ vàng son như hiện về đầy đủ từng chi tiết, Thuận như đang đứng đó nhìn chàng với suối tóc dài, tà áo lụa trắng và đôi mắt to tròn nghịch ngợm năm nào.


    Tuyên quen và biết Thuận năm học lớp đệ nhất, năm đó Thuận vào lớp trễ cả tháng trời, cô gái Sài Gòn kiêu sa với đôi mắt to tròn nhưng lạnh lùng và nghiêm nghị ấy đã hớp hồn gần như cả đám con trai cùng lớp, vì là ban B (ban toán), nên con gái trong lớp thật là của quý hiếm, kể cả Thuận nữa thì lớp cũng chỉ có 7 cô nàng. Thế nên việc các cô nàng được các chàng cùng lớp “chăm sóc kỹ lưỡng” cũng không có gì là lạ, huống hồ là cô gái đặc biệt như Thuận. Thế nhưng việc để ý cũng chỉ ở mức độ bình thường nếu không có dịp sinh nhật của Thuận và Tuyên được mời gián tiếp qua lũ bạn .Nói là gián tiếp vì lúc đó Tuyên thuộc loại cao kều nhất lớp nên ngồi tuốt bàn chót trong lúc đó Thuận ngồi bàn đầu nên thân với tụi ngồi gần, Thuận nhờ gửi lời mời đến đám bạn cùng lớp thông qua tụi thằng Tâm, Tĩnh , Tiến , Khắc , Ngọc… và dĩ nhiên cả 6 nàng kia cũng có mặt. Hình như sau bữa sinh nhật đó cả đám con trai trong lớp đều thấy cô nàng Thuận như vì sao lấp lánh, đứa nào cũng có chút gì đó mơ tưởng đến nàng, riêng Tuyên, tình yêu dành cho Thuận là một tình yêu chân thành của một cậu con trai tỉnh lẻ, yêu với ý định xây dựng một gia đình hạnh phúc, thế nhưng trong mắt Thuận hình như không có Tuyên…Nhưng có ai cấm mình yêu cơ chứ, thế nên tình yêu trong Tuyên cứ lớn dần theo ngày tháng, riêng Thuận, tình cảm của Thuận hình như có điều gì đó rất khác với những người bạn cùng lớp, và cũng chính những khác biệt đó đã làm nên một Thuận bất tử trong lòng Tuyên, bất tử vì tình yêu cũng như bất tử vì những hận thù trong lòng Tuyên khi tim chàng bị thương tổn.
    Mới đó mà đã hơn ba mươi năm trôi qua, biết bao vật đổi sao dời. Từ một chàng trai hiền lành, nhút nhát Tuyên đã là một ông chủ thành đạt với vợ con đề huề theo một nghĩa nào đó khi xã hội nhìn vào, nhưng có ai biết cho sự trống vắng mênh mộng trong lòng Tuyên. Đã có lúc Tuyên có “bồ nhí” và những tưởng cô bồ nhí đó có thể lấp đầy khoảng trống mênh mông trong lòng mình, nhưng không…có rất nhiều khi chàng vẫn thấy lòng nhớ thương một điều gì đó mà không sao giải thích hay hiểu nổi… Và bây giờ Tuyên mới hiểu khoảng trống mênh mông này của Tuyên ở đâu và ai mới có thể lấp đầy.

    Sau nhiều lần chuyện trò qua điện thoại, cuối cùng cả hai đã gặp nhau, một cuộc gặp gỡ quả là ngoài dự kiến của cả hai, Tuyên và Thuận đều không nghĩ tình yêu trong lòng của cả hai vẫn còn quá mãnh liệt đến không ngờ như thế. Cả hai đều bị hút vào nhau như hai cực nam châm cực đại, cả hai đều không nhìn thấy tuổi sáu mươi đang ngấp nghé của mình, mà vẫn cứ như là anh chàng Tuyên ngờ nghệch năm xưa với cô Thuận kiêu kỳ của tuổi đôi chín năm nào… Cả hai đã có với nhau một buổi sáng của “Nắng sài gòn anh đi mà chợt mát…” Tuyên cứ bám sát Thuận trong từng bước đi, cả khi ăn sáng cả hai cũng không rời khỏi mắt nhau, chỉ nhìn nhau và cười như hai đứa khùng….

    Hạnh phúc đơn giản thế đó…nhưng cuộc đời thì chẳng hề đơn giản chút nào…và luôn luôn Thuận là người tỉnh thức trước, Tuyên nhiều khi nổi giận với Thuận vì những lo sợ mà chàng cứ cho là không đâu, nhưng thật ra chàng cũng biết và biết rõ hơn cả Thuận về những khó khăn của cuộc tình muộn màng này, bởi một lẽ đơn giản là chàng vì quá yêu nên đã tự dối gạt mình và dối gạt Thuận. Đó chính là bi kịch dù không muốn nhưng chàng cũng đã mang đến cho Thuận. Lòng chàng đau xé khi nghe những lời nói thật nhỏ nhẹ và dịu dàng nhưng đẫm nước mắt của Thuận khi Thuận nói lời chia tay, cứ mỗi lần như thế Tuyên lại gạt đi và cố thuyết phục Thuận bằng cả ngàn lý lẽ biện hộ cho tình yêu, cho mối quan hệ của hai người, kết quả là Thuận không sử dụng số điện thoại quen thuộc đó nữa, cửa nhà thì đóng kín, mặc cho chuông reo rộn rã.

    Công việc kinh doanh bận rộn điên đầu với những hợp đồng, những cuộc hẹn làm ăn với đối tác khiến Tuyên như mụ cả người vì thiếu ngủ, nhưng dù mệt mỏi đến đâu chàng cũng không thể nào thoát nổi nỗi ám ảnh về Thuận, giọng nói ướt đẫm của nàng theo Tuyên ngay cả khi chàng mệt mỏi thiếp đi trên đường công tác…

    Nhiều lúc chàng thấy quá mỏi mệt vì công ty, và gia đình với cô vợ luôn càu nhàu, lại thêm sự giằng xé lương tâm mà Thuận luôn nhắc bên tai…nhưng bắt chàng phải buông Thuận ra thì quả thật Tuyên không đủ can đảm, nhưng vứt bỏ gia đình chàng cũng không thể…không chỉ vì con cái mà còn vì gì nữa thì Tuyên không hiểu, Thuận nói là sự tham lam của đàn ông, Thuận chấp nhận móc trái tim của mình vứt đi để trả Tuyên về với gia đình và bổn phận… Và cuối cùng dù không muốn thì Tuyên cũng phải đọc lá thư này do bưu điện chuyển phát nhanh


    THƯ GỬI NGƯỜI TÌNH XƯA,

    Anh thương yêu,
    Vậy là chúng mình đã gặp lại nhau sau hơn ba mươi năm xa cách, một cuộc gặp mặt đầy ngỡ ngàng và chua xót phải không anh. Chua xót và ngỡ ngàng vì cả hai chúng ta đều không ngờ rằng hơn ba chục năm qua chúng ta đã cùng sống chung trong một thành phố. Hít thở cùng một bầu không khí đầy bụi bặm và ô trọc này mà dường như không hề biết đến sự hiện diện của nhau. Rất có thể nhiều lần trên những nẽo đường xuôi ngược, chúng ta đã cùng tình cờ đứng cạnh nhau trong lúc chờ tín hiệu giao thông, hoặc giả có những lúc chúng ta đối mặt nhau khi đi ngược chiều xe…thế mà chưa bao giờ chúng ta nhận ra nhau. Nghe buồn quá phải không anh? Càng nghĩ em lại càng thấy lòng mình đau xé, và không tài nào nhắm mắt được anh ạ!

    Anh thương yêu,
    Ba mươi năm, biết bao thay đổi “Thương hải biến vi tang điền” phải không anh, em không hề trách khi anh không còn nguyên vẹn là Tân của em ngày nào. Không nguyên vẹn là chuyện rất bình thường của cuộc đời. Nếu còn nguyên vẹn mới là chuyện bất thường, thế nên em không hề trách móc anh đâu, anh cũng nên như thế với em anh ạ! Gặp lại nhau là ơn trời rồi đó anh, trách móc nhau chi cho thêm đau long, có cứu vớt được những giấc mộng cũ đâu anh, mà có được thì cũng đừng nên anh ạ! Chúng ta chỉ nên cứu vớt những niềm tin còn lại trong nhau, nhưng cuộc đời không chỉ có hai chúng mình anh ạ. Là đàn ông, em nghĩ anh nên nhận ra điều gì nên và không nên…. Em không dám “làm thày” anh đâu nhưng dù sao chúng ta cũng nên chấp nhận thực tế đau lòng này. Em không phải là người nóng vội, là người hay chao đảo, là người không có lập trường như anh nghĩ. Thậm chí anh cho là em không biết yêu hay không hề yêu anh.
    Tình yêu của một người phụ nữ sắp bước vào tuổi lục tuần không phải là tình yêu nông nổi của cô bé 16, nhưng vẫn là tình yêu nồng nàn và mãnh liệt, tình yêu của em không hề ích kỷ như thời trẻ trung mà là một tình yêu sẵn sàng chấp nhận khổ đau và hy sinh cho người mình yêu, cũng như hy sinh cho cả những người có liên quan đến người mình yêu. Nói ra thì có thể nhiều người không tin, nhưng em thật lòng thương những đứa con anh, cũng như thương cho người vợ hơn ba chục năm chung sống mà không có diễm phúc nhận được chút tình yêu chân thành của anh… Thế nên dù không muốn em cũng phải viết những dòng này cho anh

    Anh thương yêu,
    Em chắc rằng anh rất bực mình khi nhận thư này, em biết nên em xin lỗi anh trước, thậm chí còn ngàn lần xin lỗi nữa đó. Em biết, với một người đàn ông thành đạt như anh, lại đang sống trong một xã hội mà những giá trị đạo đức về tình yêu được các cô gái chân dài xếp hạng: “nhất muối tiêu, nhì việt kiều“ thì anh đúng là ở vào hàng “top ten”, vậy mà bị một phụ nữ ngấp nghé tuổi sáu mươi như em từ chối tình yêu thì quả là một chuyện không thể nào chấp nhận được phải không anh?

    Anh thương yêu,
    Khi chúng mình gặp lại nhau sau hơn ba mươi năm lạc mất nhau trong đời, khi anh hẹn gặp qua điện thoại em không hình dung ra những biến chuyển tình cảm của chúng mình, thậm chí em đã tự “trang bị” cho tình cảm của mình trong tình huống xấu nhất, đó là bộ mặt lạnh lùng, nụ cười xã giao và giả tạo trên môi anh, thậm chí là cả sự diễu cợt trong mắt anh khi gặp lại cô gái kiêu kỳ một thời đã khiến anh phải khổ đau vì cái tính khí kỳ quặc, một thời anh đã phải mượn thơ của anh NHIÊN để nói với em:
    “Đôi mắt tròn đen như búp bê, cô đã nhìn anh rất kiêu sa
    Anh vái trời cho cô vấp té….để anh nâng…”

    Vâng, và đời em đã vấp ngã như lời anh cầu khẩn nhưng rồi cũng không có anh ở đó để đỡ nâng, em đã bước xuống cuộc đời với những đắng cay cùng cực, với sự chịu đựng ngoài sức tưởng tượng và đợi mong của chính em cũng như của bạn bè… Có nhiều đứa bạn ngày xưa đi học không thích bản mặt lạnh lùng của em nên chúng mong cho em gục ngã thật sự để chúng có thể giúp em với nụ cười mai mỉa, nhưng may là em còn đứng vững trên đôi chân của mình, em luôn nhớ đến lời nhắn nhủ ngày xưa khi em lần đầu tiên thi rớt tú tài II khóa một “đứng vững trên mặt đất, sẽ vượt qua được vũng lầy, em hãy mạnh mẽ lên, hãy luôn tâm niệm: ta là ngọn sóng, là con sóng giữ, bao trùm mọi thành quách, lâu đài, san bằng tạo vật và người đời, bởi vì ta là sức mạnh của chính ta”. Những lời nhắn nhủ đó của anh đã theo em suốt mấy chục năm trường và chính nó đã giúp em đứng được trên đôi chân của chính mình….

    Thế nhưng khi gặp nhau thì lại khác, tình huống không đợi mong đã bất ngờ ập đến, chúng mình đã cùng ào vào vòng tay của nhau không chút ngại ngần, vòng tay đã cùng xiết nhau đến nghẹt thở, vậy mà như thấy vẫn còn chưa đủ, khi đôi tim cùng rộn rã reo vui, khi chiếc xương sườn bị thất lạc của ADAM xưa nhận ra người chủ cũ của mình, chúng ta đã cùng làm nhau nghẹt thở một lần nữa bởi nụ hôn thật dài, thật sâu…rồi nụ cười, rồi nước mắt, rồi cả những thẹn thùng của thời mới lớn bỗng dưng hiện về khiến em không dám nhìn thẳng vào mắt anh đến nỗi anh phải xoay đầu em lại để nhìn sâu trong đôi mắt đã không còn trong trẻo của em. Anh đã nói với em những lời nói khiến em cảm nhận được tình yêu của chính em như vẫn còn ngủ yên đâu đó trong tim mình. Thế nhưng lại cũng vì tình yêu đó nên một lần nữa em phải đau đớn nói lời từ biệt với anh.

    Em nói là đau đớn, vì thật lòng em không muốn xa anh, em muốn những ngày cuối đời của chúng mình là những buổi chiều xuống êm đềm, những buổi cùng ngồi bên nhau nói chuyện vu vơ, em sẽ hát lại những bài hát ngày xưa em đã hát, những bài hát đã làm nên chuyện tình thời thơ trẻ của chúng ta, để anh nghe, và để cả hai ta cùng hoài niệm tuổi xuân xanh của chúng mình… Nhưng cuộc đời giờ đã khác nhiều phải không anh? Thế nên chúng ta phải can đảm nhìn vào sự thật chứ chúng ta không thể có “thái độ đà điểu” anh ạ, chúng ta không thể vùi đầu vào cát để không nhìn thấy ai, không nhìn thấy chuyện gì thì không ai nhìn thấy chúng ta. Anh là người đàn ông từng trải, mạnh mẽ và thành đạt trong cuộc đời, chắc chắn anh hiểu hơn em cả trăm lần... Anh chỉ vờ không hiểu bởi anh choáng ngợp với tình yêu vừa tìm lại thôi, rồi nhưng xôn xao ban đầu cũng sẽ trôi đi, anh sẽ thấy em không còn là cô sinh viên năm nào, anh cũng không còn là chàng Pilot hào hoa năm xưa. Em không yêu anh chàng Tân năm xưa nơi anh, em cũng không yêu một doanh nhân thành đạt nơi anh mà em chỉ yêu bởi vì anh chính là anh mà thôi…. Đàn bà chúng em không phức tạp như các anh vốn nghĩ đâu, chúng em chỉ cần một tình yêu thật, một “true love” đúng nghĩa thôi anh ạ! Nhưng chính vì cần một tình yêu thật sự nên em phải bắt mình đối đầu với thực tế phũ phàng anh ạ!

    Anh nói với em là anh đến với cô vợ của anh hoàn toàn không có tình yêu, anh đến trong lúc đau khổ vì trong mắt em không có anh, anh đến chỉ vì thúc ép của những đòi hỏi của một người đàn ông đang thời sung sức, bằng chứng là anh và cô ta đến giờ vẫn không có một ràng buộc nào về cả phép đạo lẫn phép đời nhưng…ba đứa con anh sờ sờ ra đó thì anh trả lời với em thế nào đây? Dĩ nhiên chuyện có vợ con là chuyện bình thường, nếu anh không có vợ con mà cứ ngồi đó mà ngóng chờ một hình bóng đã dần khuất về cuối đời như em mới là chuyện không bình thường…thế nhưng không thể nói đơn giản là không yêu mà vẫn có con, em hiểu, vì em là người chuyên giảng dạy về chuyện này, nhưng không thể phủ nhận bằng đó năm sống với nhau mà không có chút nghĩa tình. Em không cố tình đặt anh vào tình trạng khó xử, cũng không đưa ra những câu hỏi có tính thúc ép, đơn giản em chỉ muốn chúng ta nhìn vào sự thật, dù có phũ phàng đắng cay thì ta vẫn phải nhận chân sự thật đó anh ạ!

    Chẳng lẽ ba mươi năm trời chung sống chẳng có lúc nào các con anh không đau ốm, và cả anh nữa, không có lúc nào anh hay vợ anh không có một lần cảm cúm, chẳng lẽ không lần nào cô ấy phải nấu cho anh bát cháo hành giải cảm như Thị Nở đã nấu cho Chí phèo hay những lần cô ấy sinh nở anh không một lần dìu nhẹ bước cho cô ấy, không có lần nào cả hai người cùng lo âu bên đứa con đang cơn nóng sốt hay sao?

    Và cả những ngày tháng gian nan của thời bao cấp, những ngày tháng khó khăn kiếm sống cho gia đình, những tháng ngày lẽ ra anh đã làm hồ sơ theo bằng hữu đi ngoại quốc nhưng vì sợ vợ mình không có khả năng nuôi con một mình nên anh đã chấp nhận ở lại để giữ từng chiếc xe, kiếm từng kilo gạo nuôi con, những ngày cùng chia sẻ đắng cay đó không có hình bóng em, thậm chí trong lòng anh lúc đó em chỉ là một kẻ xấu xa vì đã phụ bạc tình anh… Thế thì em đâu có tư cách gì hiện diện trong đời một doanh nhân thành đạt lúc này cơ chứ. Nếu là một kẻ phụ bạc thì bên anh bây giờ phải là một em chân dài đáng tuổi con anh, như đã có lần có một cô nhỏ như thế trong đời anh (nhưng cũng vì thương con nên anh đã quay lại kịp thời), thế nên một bà già ngấp nghé tuổi sáu mươi như em thì chỉ nên làm một điều khôn ngoan và sáng suốt nhất là “vĩnh biệt tình anh”

    Tình yêu một thời thơ dại của chúng ta, và cả những đam mê cháy bỏng nhất thời này cũng không thể nào làm cán cân thăng bằng được đâu anh. Hãy cứ thử để lên bàn cân ba đứa con, một chàng rể, một cháu ngoại, một bà vợ, một cô em vợ…và bên kia là một bà già nặng 45 kí như em thì chắc chắn là em sẽ vút cao đơn độc bên kia cán cân, nếu em không cố mà ôm chặt lấy chiếc đĩa cân chắc là em té nhào mà chết.

    Giữa chúng ta chỉ có tình yêu, chứ chưa có tình thương, chính điều này khi em hỏi anh cũng đã gật đầu đồng ý và chính cái gật đầu đó đã bóp nghẹt tim em, cũng như bóp chết tình yêu bộc phát của chúng mình cũng như lương tâm bấy lâu thoi thóp giằng xé của em đã hiểu rõ mình phải làm gì, con đường em phải đi qua là con đường nào. Lâu nay không có anh em vẫn sống, không có người đàn ông nào, không có bờ vai nào em vẫn tự bước đi dù xiêu vẹo trong những cơn mỏi mệt hay đau đớn…nhưng em vẫn bước đi.

    Cám ơn anh đã cho em hiểu thế nào là tình yêu, thế nào là đau khổ, thế nào là hạnh phúc cũng như hiểu hết đắng cay của một tình yêu phải tự mình rứt bỏ, chỉ vì em là một con người chân chính, em không thể nào làm kẻ thứ ba trong đời của bất cứ ai anh ạ! Dù là người yêu đầu đời của anh, dù là tất cả trong tim anh (đó chỉ là lời anh nói) nhưng em vẫn chỉ là người đến sau, thế nên anh thông cảm cho em.

    Chuyện tình của chúng mình phải quên đi anh ạ! Em không thể đánh mất chính mình, em phải sống sao cho xứng đáng với chính bản chất con người thật của em, dù tim em có nát tan làm trăm mảnh thì ta cũng phải chia tay thôi. Cuối cùng em xin được nói với anh: “Dù mọi chuyện có ra như thế nào chăng nữa, em cũng vẫn yêu và không bao giờ oán trách anh, cho dù lựa chọn nào của anh em cũng luôn tôn trọng và xin hết lòng Cám ơn vì anh đã yêu em!”

    Vĩnh biệt tình ta


    Phạm Thiên Thu
    Hung45HTQS



Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X