Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Góc... Cafe_Coc

Collapse
X

Góc... Cafe_Coc

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • SÙNG BÁI – Mảnh Đất Tốt Cho Chế Độ NÔ LỆ


    Trong thời Cổ Đại, chế độ nô lệ được thiết lập bằng bạo lực. Kẻ mạnh tạo ra quanh mình một nhóm những kẻ trung thành với nó, dùng bạo lực bắt những thành viên khác trong quần thể phải làm nô lệ cho chúng. Kẻ nào chống lại sẽ phải chết.

    Từ thời Trung Đại đến nay, trên danh nghĩa không còn chế độ chiếm hữu nô lệ. Tuy nhiên, ở nơi này nơi khác, bằng cách này hay cách khác, các nhà nước phong kiến và nửa phong kiến thực chất vẫn tạo ra trong lòng nó những kiểu chế độ nô lệ “không toàn phần”. Đặc biệt, về tư tưởng, đại đa số quần chúng thực chất vẫn phải sống trong chế độ nô lệ. Lợi dụng sự dốt nát của quần chúng – do chưa có điều kiện học tập, nghiên cứu và cũng do chính sách ngu dân – giới cầm quyền nhồi sọ con người đến mức họ có thể coi những điều vô lý và ngu xuẩn nhất như chân lý tuyệt đối. Trong số những “chân lý” khốn nạn đó có những tín điều như: vua là con trời (hay lãnh tụ là thánh) và mọi thứ ta được hưởng đều là của vua ban (hay lãnh tụ đem đến cho).

    Sở dĩ kiểu nô dịch như vậy tồn tại được hàng ngàn năm là vì bên cạnh sự áp đặt ách cai trị và tư tưởng, nó còn được duy trì bởi chính tâm lý quần chúng, một thứ tâm lý của kẻ thiếu bản lĩnh và thiếu ý thức về giá trị cá nhân: tâm lý thích dựa bóng thần tượng, và do đó rất thích (cùng nhau) xây dựng thần tượng.

    Vì sao con người thích thần tượng?

    Có vài lý do để người ta thích thần tượng. Thứ nhất, do cảm thấy thần tượng là người che chở và đem lại quyền lợi cho mình. Điều này có khi đúng, có khi là ảo tưởng. Lãnh tụ của một cuộc khởi nghĩa chống lại một chế độ hà khắc và thối nát là nhân vật chủ chốt tạo ra sự thay đổi (ít ra ban đầu là theo chiều hướng tốt lên) cho cuộc sống của hàng vạn, hàng triệu người. Người đứng đầu một quốc gia, trước sự xâm lăng của một thế lực ngoại bang độc ác, nếu có bản lĩnh, có thể là ngọn cờ để tập hợp mọi lực lượng chống xâm lăng. Một nhà cải cách thông minh có thể định hướng cho xã hội phát triển nhanh… (Tuy nhiên, đừng bao giờ quên rằng đó mới là sự định hướng; kết quả của sự thay đổi chỉ có thể đạt được bằng mồ hôi xương máu của hàng triệu người!) Nhưng trong rất nhiều trường hợp, đông đảo quần chúng ngộ nhận kẻ bóc lột mình là ân nhân. Thứ hai, người ta bám vào những lời giáo huấn của thần tượng như những chân lý để khỏi phải động não (mặc dù chẳng mấy khi làm theo). Và thứ ba, khi có thần tượng, người ta cảm thấy chính mình dường như cao giá hơn.

    Với sự châm biếm nhẹ nhàng, câu ca dao cổ nói:

    “Một ngày tựa mạn thuyền rồng
    Còn hơn mãn kiếp nằm trong thuyền chài.”

    Thuyền rồng là quyền lực, cũng là sự sang trọng. Người “ở trong thuyền rồng” là thần tượng. Càng gần người đó, người ta càng cảm thấy mình danh giá, có quyền ngẩng cao đầu trước những kẻ đứng xa thuyền rồng hơn.

    Hơn thế, chưa cần chạm được vào thần tượng hay được thần tượng vấn an, chỉ cần được nói về thần tượng thôi, người ta cũng cảm thấy rưng rưng xúc động vì hạnh phúc rồi. Đó, chi tiết này trong cuộc sống của thần tượng của tôi, liệu đã mấy ai biết. Thế mà tôi biết đấy nhé. Và tôi hiểu được giá trị của chi tiết đó. Tôi biết nói về nó. Tôi có thể làm cho mọi người hiểu thêm được vĩ nhân của chúng ta (và so với người chung quanh thì tôi được quyền “sở hữu” vĩ nhân nhiều hơn chút ít). Hiểu biết về vĩ nhân cũng là một kiểu tri thức, và ở chỗ này, tôi hơn các anh đấy nhé!

    Thần tượng được xây dựng như thế nào?

    Khi xảy ra một sự kiện gắn với tên tuổi một người nổi tiếng, ví dụ kỷ niệm một trận chiến mà người đó là chỉ huy bên thắng cuộc, người ta, đặc biệt là giới truyền thông, bắt đầu thi nhau nói thật nhiều, bằng những cách mà người ta cố gắng làm cho hay hơn, độc đáo hơn của những kẻ nói khác, về người nổi tiếng đó. Chỉ cần một ngày mà toàn bộ giới truyền thông đều thi nhau ca ngợi thần tượng, cuối ngày hôm đó cảm nhận của người nghe/xem về sự vĩ đại của thần tượng sẽ rõ nét hơn hẳn ngày hôm trước.

    Cứ thế, nếu năm nào người ta cũng nói về người đó hàng tháng ròng trên phương tiện truyền thông, và kháo nhau tại gia đình, trên bàn nhậu ở quán xá, một đồn thổi thành mười, mười đồn thổi thành trăm, tiếng tăm của nhân vật đó tăng theo cấp số nhân… , thì sau ba-bốn mươi năm, người ta có thể biến một chính khách ban đầu có ít nhiều nổi trội thành một vĩ nhân hạng một của nhân loại. Người này thấy người khác ca ngợi mà mình chưa góp lời được thì cũng cố ca ngợi vài câu, nếu biết được một vài chi tiết cụ thể về con người đó thì càng hãnh diện. Ít có người nào tuy biết chút ít nhưng vì thấy mọi người ca ngợi quá nhiều rồi nên thấy mình nói thêm cũng thừa và nhiêu khê.

    Đặc biệt, khi có một vài phóng viên hay chính khách nước ngoài ca ngợi thì tốc độ vĩ nhân hóa đối với nhân vật đó có thể vượt lên trên mọi sự tưởng tượng.

    “Mày nói thế nào ấy chứ… Cụ được bao nhiêu người ở các nước văn minh ca ngợi cơ mà. Chính khách A ở nước X nói thế này. Phóng viên B ở nước Y nói thế kia…”

    Một yếu tố rất thuận lợi cho việc thần tượng hóa một nhân vật chính là tâm lý thích thần tượng của người đời, thậm chí đơn giản là tâm lý ngưỡng mộ kẻ có quyền thế, đặc biệt khi người ta chưa va chạm với kẻ cường quyền. Bạn được một người lạ ôm chầm lấy trong lần gặp mặt đầu tiên, bạn sẽ thấy bình thường. Nhưng nếu người ôm bạn là một yếu nhân của một quốc gia, thì dù người đó không có gì thật sự kiệt xuất, bạn cũng sẽ thấy xúc động và nhớ mãi cái ôm đó. Sự việc như vậy có thể định hướng nhận thức về cường quyền của bạn cho toàn bộ cuộc đời. Cho nên, về mặt nhận thức, thật may mắn cho những ai thời trẻ không một lần được một vị lãnh tụ nào ôm vai bá cổ. Tôi đã chứng kiến một số nhà khoa học tài ba hết lời ca ngợi một vài hành vi rất bình thường của một chính khách có hạng, coi đó như những quyết sách cực kỳ thông minh, thể hiện một trí tuệ siêu đẳng.

    Với tâm lý của đa số quần chúng như thế, việc xây dựng thần tượng càng dễ dàng, nếu giới cầm quyền thi hành một chính sách nhằm thần thánh hóa lãnh tụ. Hãy nhớ: một dân tộc văn minh bậc nhất như dân tộc Đức cũng đã từng phát cuồng phát dại vì Adolf Hitler. Nếu giả dụ tài năng của y cũng chỉ như y sẵn có, nhưng y bớt ngông cuồng chút ít, đừng tấn công Liên Xô, dừng tàn sát dân Do Thái, và thỉnh thoảng y ôm chầm lấy một vài phóng viên hay chính khách nước ngoài, thì y sẽ được xem là một trong những lãnh tụ vĩ đại của nhân loại. Bạn có thể nói: thì chính vì y không có được cái đó nên y mới không vĩ đại như một vài lãnh tụ của các dân tộc khác? Đúng vậy, nhưng đòi hỏi đó cũng có gì cao siêu lắm đâu, và làm được điều đó đâu cần phải là một thiên tài?

    Và hãy nhớ lại: hàng triệu người Bắc Hàn đã và đang tin rằng cha con ông cháu họ Kim là những lãnh tụ vĩ đại. Hãy nhớ: “Gangnam Style” đang làm hàng trăm triệu người phát rồ. Và nếu có “chiến lược” quảng cáo hợp lý, khiêm tốn hơn chút ít, đồng thời đừng dùng một người “tâng” thô thiển như vị giáo sư nọ, thì Huyền Chíp cũng đã có thể trở thành thần tượng của hàng triệu thanh thiếu niên Việt Nam…

    Tâm lý đám đông có thể làm nên những điều ghê gớm. Đặc biệt, khi nó được một tầng lớp có thế lực khéo léo lợi dụng thì nó có thể tạo ra những biến chuyển long trời lở đất. Đám người sùng bái một thần tượng có thể nghiền nát bất cứ nhóm người nào dám nói những điều không hay về thần tượng của họ.

    Sùng bái – mảnh đất tốt cho chế độ nô lệ

    Một khi người ta tôn thờ một thần tượng, hầu hết là suốt đời người ta sẽ trung thành với thần tượng đó, và không bao giờ đặt ra câu hỏi: Liệu ở góc độ này hay góc độ kia, vị thần tượng của mình có đúng hay không. Dưới chế độ phong kiến, chỉ cần hé răng hỏi liệu vua có sai không đã bị xử trảm rồi. Ở các nước cựu cộng sản, tình trạng cũng không khá hơn là mấy. Tại Liên Xô, ngay cả khi Stalin đã chết thì Khruschëv và một vài ủy viên bộ chính trị khác phải vất vả lắm mới tiến hành được khá thành công cuộc chiến chống lại được tệ sùng bái cá nhân Stalin, và nhiều lúc ông ta đã ở trong tình trạng nguy hiểm cả đến tính mạng. Ở hầu hết các quốc gia độc tài hay độc đảng khác, việc huyền thoại hóa lãnh tụ cũng là cản trở đáng sợ, làm cho tiến trình dân chủ hóa phải chịu biết bao hy sinh mất mát đau đớn. Nhà cầm quyền nắm được cái “thóp” đó, nên họ thường xuyên tiến hành và “mồi” cho quần chúng tham gia xây dựng và “bồi đắp” cho thần tượng.

    Việc trung thành với thần tượng gần như đồng nghĩa với việc trung thành với chế độ mà thần tượng đó đã tham gia dựng nên. Vì vậy, những ai có ý thức vươn tới tự do, hãy đừng mắc mưu những kẻ muốn xây dựng thần tượng để duy trì chế độ.

    Một người có công với dân tộc hay nhân loại cần phải được ghi nhận và tôn vinh. Nhưng chỉ nên làm việc đó ở mức độ vừa phải và xứng đáng. Việc ngày nào cũng ra rả ca ngợi, thường xuyên tổ chức hội thảo, tưởng niệm,… cuối cùng chỉ góp phần làm cho xã hội đi thụt lùi, kéo dài sự nô dịch.

    *

    Đức Phật Gautama (Thích Ca Mâu Ni) – người mà ngày càng được nhiều nhà tư tưởng, nhiều nhà bác học thừa nhận là có tư tưởng cao siêu nhất và cũng đúng đắn nhất – đã từng dạy:

    “Con người phải là chỗ dựa của chính mình. Chớ tìm nơi trú ẩn ở chỗ khác.”

    Source: Blog Lề Trái
    SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
    HỒ VI LAO KỲ SINH

    Comment


    • Lưng Tưng 4 _ Sống Tốt...



      SỐNG TỐT
      với người khác
      ÍT THÔI...
      để khi nó ĐỂU
      mình đỡ phải
      GIẬT MÌNH...
      SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
      HỒ VI LAO KỲ SINH

      Comment


      • Phạt...


        Ba cô gái bị tai nạn, lên tới cửa thiên đàng thì gặp Thánh Pie. Ông này dẫn các cô vào vườn thiên đàng cực đẹp nhưng vịt con đi lại kín cả vườn. Ông bảo: " Ai mà dẫm phải vịt thì sẽ bị trừng phạt rất nặng". Nói xong ông bỏ đi.

        Được một lúc thì cô thứ nhất dẫm bép một cái, chết một con vịt. Thánh Pie hiện ra tức thì, dắt theo một người đàn ông cực xấu và nói: " Đây là hình phạt dành cho con, con phải sống với hắn suốt đời".

        Hai cô còn lại sợ khiếp nên cẩn thận lắm. Nhưng không ăn thua, một lúc sau cô thứ hai làm bép một cái nữa, thế là Thánh Pie hiện ra với một người còn xấu hơn lúc nãy. Cô thứ ba run như cầy sấy, đi dò dẫm từng bước một. Mãi chả dẫm chết con vịt nào. Cô dừng chân nghỉ, thở phào nhẹ nhõm.

        Thánh Pie hiện ra cùng với một chàng trai tuyệt đẹp và đưa chàng cho cô. Cô hạnh phúc lắm. Còn chàng trai mặt cau có bực bội: "Tức quá đi, đã cẩn thận thế rồi mà vẫn dẫm chết vịt".
        SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
        HỒ VI LAO KỲ SINH

        Comment


        • Lưng Tưng 5 _ Chữ...


          Em cho Anh chữ ĐỢI
          để đánh vần chữ ĐAU...

          Nhưng chắc chắn ngày tháng về sau

          Em sẽ phải hiểu sâu về chữ TIẾC...
          SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
          HỒ VI LAO KỲ SINH

          Comment


          • ĐAU

            Cộng khổ cùng kham vẫn một tàu,
            Dù khi cách biệt vợ chồng Ngâu.
            Người đi thề nguyện câu cương quyết,
            Kẻ đợi chung tình nghĩa đậm sâu.
            Trời cảm thông cho, đền Phú Quý,
            Thời thương xót tới, đáp Công Hầu…
            Bao năm mưa gió kề vai sát,
            Nắng mới một ngày đã bỏ nhau!

            Dương Hồng Kỳ

            Comment


            • Truyền hình VTV1 phải xin lỗi?!...


              Tối nay đã qua quốc tang đại tướng Võ Nguyên Giáp , cô Phượng cave rút trong túi ra dĩa phim đưa chị Gái hủ tíu :

              “ Hết cấm rồi, chị mở “Cây sầu riêng trổ bông” coi đi…”

              Bất ngờ, ông đại tá hưu bước vào quán, kêu lớn :

              “ Khoan đã…khoan đã…mấy hôm tang lễ đại tướng tao thấy tụi bay không mở tivi, bữa nay cho tụi bay coi đĩa này cho biết…”

              Í trời, cả quán xúm lại, tưởng phim gì hay , hóa ra phim quốc tang đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ông đại tá hưu vui vẻ :

              “ Bên hội cựu chiến binh tặng đó. Anh em ghi hết từ đầu tới cuối, từ cảnh nhân dân xếp hàng chờ vào tư gia đại tướng đến cảnh lễ tang có các đồng chí lãnh đạo đảng rồi linh xa đưa linh cữu ra sân bay tới hạ huyệt ở đảo Yến…có hết…tụi bay tha hồ coi…”

              Mấy ngày chẳng ai coi tivi, giờ coi cũng tốt, thế là cả quán im phăng phắc, dán mắt màn hình coi hàng ngàn người xếp hàng dài hai bên phố Hoàng Diệu chờ viếng đại tướng. Bất chợt cô Phượng cave la lên :

              “ Í trời ơi…sao lại đưa cô này làm MC tang lễ đại tướng ?”

              Gã Ký Quèn chen ngang :

              “ Cô này nói được đấy chớ, lại còn khóc nữa kìa. Í trời ơi, cô làm mình cũng muốn khóc theo quá !”

              Cô Phượng cave quắc mắt :

              “ Vậy anh biết cô ta là ai không ? Ăn cắp đồ trong siêu thị đó…”

              Chị Gái hủ tíu can :

              “ Cô có biết chính xác không, kẻo oan người ta …”

              Cô Phượng cave vênh mặt :

              “ Có chớ sao không ? Cô Kiều Trinh, phóng viên, con ông nguyên Tổng Giám đốc truyền hình . Năm 2001, được cử sang Thụy Điển , chân ướt chân ráo đã bị cảnh sát bắt giam vì ăn cắp mỹ phẩm trị giá 400 đô la trong siêu thị. Lẽ ra ngồi tù, nhưng con ông lớn nên đại sứ quán VN làm giấy xác nhận cổ bệnh tâm thần . Cổ bị giam một tuần, sau trục xuất về nước. Sang năm 2006, cổ lại được cử sang Anh công tác và lại ăn cắp chiếc máy ảnh kỹ thuật số và bị bắt quả tang. Ông bố lại nhờ đại sứ quán làm giấy cứu con gái. Ấy thế mà năm 2009, cổ lại được kết nạp đảng và Trưởng phòng văn hóa dân tộc Ban thời sự.”

              Ông đại tá hưu đập bàn :

              “ Chuyện quá khứ rồi, xử lý nội bộ rồi, sao mày còn nhắc lại làm gì con cave kia…”

              Cô Phượng cave vênh mặt :

              “ Bộ VTV hết người rồi sao phải cử người có tiền án ăn cắp làm MC tang lễ đại tướng ?”

              Ông Tư Gà nướng càm ràm :

              “ Con Phượng cave nói đúng. Thiếu gì người đạo đức tốt phải cử cô đó làm cây cầu nối giữa vong linh đại tướng với nhân dân.”

              Cả quán im bặt tiếp tục theo dõi linh xa chở linh cữu tướng Giáp ra sân bay Nội Bài. Phim chuyển sang cảnh hàng chục ngàn người tập trung ở đảo Yến Quảng Bình dự lễ hạ huyệt. Cô MC giới thiệu một ông to béo đọc thơ vĩnh biệt đại tướng. Gã Ký Quèn chợt hét lớn :

              “ Í trời ơi…sao lại cho cha này đọc thơ vào lúc linh thiêng này ?”

              Cô Phượng cave láu táu :

              “ Ổng là ai vậy anh Ký Quèn ?”

              Gã Ký Quèn trừng mắt :

              “ Là Hoàng Quang Thuận có tập thơ “ Non thiêng Yên tử”, chạy chọt Hội nhà văn tổ chức hội thảo và được chủ tịch hội Hữu Thỉnh khen nức nở :” “thơ anh – Hoàng Quang Thuận là một bức tranh tôn giáo trầm mặc mà sống động, thanh khiết mà run rẩy!”(???!!!). Bất ngờ, ngay sau hội thảo, luật sư Nguyễn Minh Tâm tố cáo tập thơ “Non thiêng Yên Tử” lấy từ cuốn “Chùa Yên tử, Lịch sử - Truyền thuyết di tích và Danh thắng” có từ nhiều năm trước. Chuyện mới xảy ra hồi tháng 8-2012 gây phẫn nộ giới cầm bút, nhiều người lên tiếng vạch trần cái giả dối, đạo văn bẩn thỉu của Hoàng Quang Thuận.”

              Ông Tư Gà nướng càm ràm :

              “Bao nhiêu nhà thơ chiến sĩ Điện Biên đâu cả ? Sao lại đưa một thằng “đạo thơ” đọc thơ trước hương hồn đại tướng lúc hạ huyệt ? “

              Thằng Bảy xe ôm lớn tiếng :

              “ Đã đưa một cô MC ăn cắp đồ siêu thị đứng trước nhà đại tướng tường thuật, lại đưa một cha “đạo thơ” lên đọc thơ vào lúc hạ huyệt thì còn trời đất nào nữa. Chú Ba, chú báo cáo tuyên huấn thành ủy kiến nghị đài VTV1 phải xin lỗi nhân dân như đài HTV đó…”

              Cô Phượng cave cười ngỏn nghẻn :

              “ Nhân tiện con hỏi chú Ba tại sao hết ngày 13 mới hết quốc tang, vậy mà mới 12 giờ trưa , chưa làm lễ hạ huyệt đã hạ cờ rủ trước lăng bác Hồ. Rồi công an cán bộ đi các nhà yêu cầu hạ cờ rủ xuống là sao ?”

              Ông đại tá hưu bực mình :

              “ Thì để đón Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường chớ sao ?”

              Cô Phượng cave lại hỏi :

              “ Ta với Trung Quốc vừa là đồng chí vừa là anh em, sao đồng chí Lý Khắc Cường không sang sớm thắp nén nhang cho đại tướng Võ Nguyên Giáp hả chú Ba ?”

              Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :

              “ Í mèn ôi…cha này mà vác mặt tới linh cữu đại tướng, ổng ngồi ngay dậy quát đuổi đi có mà vãi cả linh hồn. Đại tướng Võ Nguyễn Giáp căm ghét bọn xâm lược lắm mà…”

              Cả quán cười ồ, riêng ông đại tá hưu mặt hầm hầm.

              14-10-2013

              Source: Blog nhattuan
              SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
              HỒ VI LAO KỲ SINH

              Comment


              • Lưng Tưng 6 _ Quá Khứ Đẹp...


                Quá khứ đẹp của một cô gái :

                - Không phải là cô ấy CHƯA bao giờ YÊU AI.

                - Không phải là cô ấy CÒN TRINH.

                - Không phải là cô ấy CHƯA từng VẤP NGÃ.

                Mà quá khứ đẹp của một cô gái chính là :

                - Là cô ấy đã CHÁY HẾT MÌNH cho nó bằng tất cả những gì có thể.

                - Là cô ấy đã HY SINH tất cả để CHO NGƯỜI ở bên HẠNH PHÚC.

                - Là cô ấy ĐỨNG DẬY được sau những lần THẤT BẠIVẤP NGÃVẪN luôn KIÊU HÃNH...
                Last edited by PhiLan; 10-17-2013, 05:21 PM.
                SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
                HỒ VI LAO KỲ SINH

                Comment


                • Thời Vắng Tình Thương


                  Một

                  Mẹ con nhà Watson là một gia đình gốc Boston và cực kỳ vui tính. Chẳng biết vì lý do nào, họ định cư ở Sài Gòn và bà cụ nhà Watson là bệnh nhân của tôi trong nhiều năm. Với một lô bệnh tật kinh niên, bà Watson tuy hom hem nhưng khi nào cũng cười. Mỗi lần gặp họ dù trong bệnh viện, nhìn mẹ con họ cười đùa, trêu chọc nhau, rất hóm hỉnh và đầy âu yếm, không thể không mỉm cười và dừng tay quan sát. Nhất là chiều nay, gã Watson dềnh dàng kia tự tay bới tóc cho mẹ già đang lập cập ngồi xe lăn, vừa bông lơn về lọn tóc loăn xoăn của bà cụ. Thấy gia đình người hạnh phúc mà cứ thầm lo cho tuổi già của mình, liệu có được những niềm vui như thế?

                  Nhà ông V. thì khác! Người Huế, cựu kiểm lâm thời Pháp thuộc, vợ chồng con cái cư xử với nhau cực kỳ nghiêm cẩn. Người con trai tóc đã hoa râm của ông V., đưa cha già đi khám bệnh đầy cung kính, một hai “con mời ba lên giường nằm để bác sĩ khám”. Nghe qua có phần khách sáo, nhưng khi thấy anh ta nhoẻn cười sung sướng khi biết cha mình vẫn khoẻ, mới thực tin đó là lòng hiếu thảo với cha già mẹ yếu.

                  Nhưng không phải mình tôi, mà rất nhiều nhân viên y tế khác, đã phải chứng kiến không ít những cảnh đau lòng trong bệnh viện. Khi những bậc cha mẹ già cả cao niên, bệnh tật thoi thóp, bị con cháu bỏ rơi, lở loét, hôi hám, và chết dần mòn trên giường bệnh. Mà bệnh viện thì cũng chỉ là tấm gương soi của xã hội ngoài kia, khi những tin tức con cái giết cha, đánh mẹ, kiện nhau ra toà… cũng đang nhan nhản trên báo chí mỗi ngày.

                  Hai


                  “Người đời nhà Hán, thờ mẹ chí hiếu, nhân khi cửa nhà sa sút, thường bữa ông thấy mẹ không dám ăn no, cứ bớt phần cơm để đưa cho con của ông mới vừa lên 3 tuổi ăn. Hai vợ chồng cùng nhau bàn bạc: Mẹ già không đủ ăn, mà vợ chồng ta còn sinh đẻ được, nếu để con mình chia xẻ ngọt bùi của mẹ là không phải đạo. Thế rồi hai vợ chồng định đào hố chôn con đi.”…

                  Đừng nghĩ rằng việc đưa cha mẹ vào nhà dưỡng lão như các nước phương Tây là đại bất hiếu. Ở đấy, các cụ được tự do, thoải mái, được kết bạn với những người cùng thế hệ, được chăm sóc chu đáo bởi những người chuyên nghiệp. Về nhiều mặt, nó tốt hơn nhiều so với một chế độ tam đại đồng đường kiểu Á Đông, khi nhiều thế hệ phải chung chạ, chịu đựng lẫn nhau trong một không gian nhỏ hẹp và thiếu tiện nghi. Và không phải khi nào cũng có sự hiểu biết, cảm thông giữa các thế hệ.

                  Là người Mỹ, ắt gã Watson kia không thể nào hiểu được câu “nước mắt chảy xuống” rất thâm thuý của người Việt. Chỉ trong 4 chữ, nó diễn tả được sự nhưng không, vô điều kiện và không đòi đền đáp của tình thương cha mẹ dành cho con cái. Nó không giống như quan điểm của nho gia phong kiến xem con cái là nguồn lực lao động, là sự bảo hiểm hay nơi nương tựa cho tuổi già. Trên quan điểm đó, việc báo hiếu, hay TRẢ hiếu là một sự báo đáp, đền bồi lại công sinh thành dưỡng dục. Từ góc độ xã hội, nó mang lại cho người già những sự chăm sóc tối thiểu và có tính vay-trả, rất mực công bằng và hợp lý.

                  Cha mẹ nuôi ta khôn lớn, và ta có bổn phận chăm sóc lại cha mẹ ta lúc các người già yếu, không còn khả năng làm việc. Đó là một khế ước xã hội được nâng lên hàng đạo lý. Qui ước xã hội ấy, đặc biệt cần cho những người già neo đơn, bệnh tật. Và đặc biệt cần thiết trong một xã hội nhân mãn và nghèo túng, khi những phúc lợi an sinh cho người già gần như không có.

                  Ba

                  Điều đáng ngạc nhiên là trong những xã hội duy tình và xem nhẹ phần lý trí, bổn phận của con cái với cha mẹ lại được nâng lên thành những qui chuẩn khắt khe về lý tính. Luật Đạo hiếu rất chi tiết mới được thông qua ở Trung Quốc là một ví dụ. Đạo luật này, qui định những bổn phận rất cụ thể của con cái như thăm nom, chu cấp cho cha mẹ. Nó cũng xác lập những điều mà phận làm con không được làm với đấng sinh thành như cản trở kết hôn, ngược đãi hay bạo hành… Và như mọi luật pháp khác, cha mẹ có thể khởi kiện con cái nếu chúng vi phạm, hay không chấp hành luật này.

                  Lượng hoá tình thương yêu cha mẹ và minh hoạ một cách cường điệu, cũng là thông điệp mà Nhị thập tứ hiếu diễn ca muốn để lại cho hậu thế về đạo hiếu, vốn rất giản dị. Đạo hiếu ấy, nhiều khi được khoa trương, phóng đại lên một cách dị hợm. Từ những đám ma linh đình, phô phang đủ loại cờ đèn kèn trống. Từ hủ tục khóc mướn, thuê người kể lể lòng tiếc thương cha mẹ. Cho đến câu chuyện bi thảm của Quách Cự trong Nhị thập tứ hiếu bớt phần cơm của con, thậm chí chôn sống con để nuôi mẹ già. Lòng hiếu đến mức cực đoan như vậy, liệu có đáng để nêu gương cho hậu thế? Nếu không gọi là biến thái của ngu trung ngu hiếu?

                  Bốn

                  …“Đến lượt mình, Phúc bước ra, mở đầu bằng câu hỏi:

                  - Địa chủ Đại, mày có biết tao là ai không?

                  Ông bố đã trả lời thế này:

                  - Dạ thưa tôi có biết ông, vì tôi đã trót đẻ ra ông!” …

                  Trích đoạn kinh khủng trên từ Mảnh đất lắm người nhiều ma[1] của Nguyễn Khắc Trường không phải là chuyện hư cấu. Chuyện con cái đấu tố cha mẹ, bất hiếu đại nghịch như thế… đã từng xảy ra ở nông thôn miền Bắc. Cũng như đã là một phần đầy máu lệ của những trang sử thời Cách mạng văn hoá ở Trung quốc.

                  Mỉa mai thay, đấu cha tố mẹ lại là sản phẩm của một xã hội rất mực sùng kính Nhị thập tứ hiếu. Đã có thời, đấu tố cha mẹ mình được xem là hợp pháp, tiến bộ và là biểu hiện “ngời sáng” của đạo đức. Và như một qui luật, cùng tắc biến, biến tắc thông, xã hội đã từng rất mực vô đạo ấy lại đẻ ra những qui định rất cụ thể về đạo, về hiếu để răn dạy các công dân của mình.
                  Vô đạo nên cần có đạo để dẫn đường, âu đó cũng là lẽ tự nhiên. Dù rằng đạo hiếu mà qui thành luật, không ai phản bác nhưng nghe cứ “ngậm đắng nuốt cay thế nào”

                  Năm

                  Sự tận tuỵ của người con trai cụ V. là kết quả của một nền giáo dục nghiêm cẩn, một gia phong tốt đẹp qua nhiều thế hệ. Nó là một cung cách sống, một hành xử đương nhiên và đứng trên, hay đứng ngoài mọi qui định pháp luật. Ắt hẳn, những thành viên của gia đình cụ V. khi nào cũng sẽ đối xử với nhau như thế, bất kể mọi thời thế đảo điên.

                  Nhưng tôi thích cái cách mà nhà Watson bày tỏ tình yêu với nhau. Nó giản dị, dễ dàng, tự nhiên và vượt qua mọi rào cản lễ nghĩa nặng nề. Tôi chắc rằng, gia đình Watson không hề được giáo dục về những tấm gương cụ thể như “Nhị thập tứ hiếu”. Truyền thống Thanh giáo của gia đình họ chỉ được căn dặn qua một giới răn ngắn ngủi: “Thảo kính cha mẹ!”. Căn bản đạo đức, cộng với tình yêu làm nên chữ hiếu của gã Watson mà không cần bất cứ qui định cụ thể nào. Bà cụ Watson an hưởng tuổi già và tình yêu của con cháu mà không hả hê mãn nguyện với sự báo đáp mang tính trả ơn.

                  Cái tình yêu của nhà Watson, không phải áp đặt, hay vì tuân thủ luật pháp mà có. Vì mọi tình yêu đích thực thì không màng đến các qui định. Và vì qui định được đặt ra nhằm giới hạn những điều không được làm, chứ không phải để xác lập những điều xuất phát từ trái tim. Hiểu theo cách đó, luật Đạo hiếu mới ban hành ở Trung quốc là đúng đắn, nếu như nó ngăn cấm con cái ngược đãi, bỏ rơi cha mẹ. Hay nói cách khác, nó cấm cản những điều mà phận làm con không được đối đãi với đấng sinh thành. Trong những xã hội mà nền an sinh cho người già gần như là số không, thì những qui định này là cần thiết và là bảo chứng (trên giấy) cho một dân số già nua và theo đuổi chính sách một con.

                  Nhưng nói cho cùng, khi cái lòng thương yêu cha mẹ mà phải được (bị) luật hoá, thì xã hội ấy đã vô cùng thiếu vắng tình thương và căn bản đạo đức đến tận cùng. Hiểu theo chiều kích ấy, 24 tấm gương đại hiếu theo kiểu Trung hoa đã là sự khoa trương, cường điệu để răn đe, hơn là gieo hạt giống tình thương giữa cha mẹ, con cái. Luật Đạo hiếu cũng vậy. Nó chỉ cần cho những đứa con vô đạo, cho một xã hội vô đạo. Với một gia đình như nhà Watson, nó là vô nghĩa, thậm chí hài hước.

                  Chúng ta muốn con cái yêu thương, chỉ vì thuộc tính căn bản của mọi tình yêu là chia sẻ tình yêu và được yêu, chứ không phải đền bù theo kiểu “vay thì phải trả”. Dù con cái là hiếu tử hay đại nghịch, chúng ta vẫn luôn yêu thương chúng. Chỉ vì chúng là con cái của ta. Ta yêu thương chúng, nhìn chúng lớn lên, khi ta mỗi ngày một già nua và đi dần về cõi chết. Ta ao ước đời chúng hạnh phúc hơn ta, và mong mỏi chúng không phải vấp ngã như ta đã từng. Và vì “nước mắt chảy xuống” theo cách giản dị, vô điều kiện mà không cần “chảy lên” một cách gượng ép. Muôn đời vẫn thế!

                  Dùng luật pháp để làm nước mắt chảy ngược, chỉ có những xã hội vô đạo và đang mất đi nền tảng tối thiểu của tình yêu thương mới cần điều đó. Nhưng chắc các con cháu của anh cán bộ Phúc năm xưa thật sự cần luật pháp ấy. Để ngăn trở họ tái diễn những điều đại ác, như anh Phúc đã làm với chính cha mình.

                  Khi được gieo trồng và nuôi dưỡng, tình thương sẽ đơm hoa kết trái. Và sự vô đạo cũng vậy!

                  Source: drnikonian
                  SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
                  HỒ VI LAO KỲ SINH

                  Comment


                  • Kẻ Nhốt Người Hóa Ra Cũng Bị Nhốt


                    Nhà chính trị lão thành Lý Quang Diệu, được coi là cha đẻ của nước Singapore hiện đại, một thời được mời làm cố vấn cho các nhà lãnh đạo Việt Nam khi bắt đầu đổi mới và hội nhập vào cuối thế kỷ trước. Ông vừa ra mắt cuốn sách One man’s view of the world (Nhìn thế giới của một con người).

                    Cuốn sách có một đoạn ngắn nói đến Việt Nam. Ngắn nhưng rất bổ ích, rất đáng để những người lãnh đạo của Việt Nam tham khảo, cũng như rất đáng để mỗi ủy viên Trung ương đảng CS, mỗi đại biểu Quốc hội cùng mọi người Việt Nam suy ngẫm.

                    Chúng ta còn nhớ từ đầu năm 2011, nhân đại hội đảng CS VN lần thứ XI, «Ông già Lý» – như dân Singapore thường ông Lý Quang Diệu một các thân mật – đã trả lời phỏng vấn trên báo Straits Times tỏ ý nản lòng, thất vọng về Việt Nam, khi ông cho rằng những góp ý của ông ở Hà Nội những năm xưa đã không được lắng nghe và thực hiện. Hồi đó ông giới thiệu cho ông Võ Văn Kiệt và các đồng sự rằng muốn chống tham nhũng có hiệu quả, phải có 3 điều: pháp luật rất nghiêm (để không ai dám tham nhũng), tiền lương viên chức tạm đủ cho họ và gia đình (để không ai cần tham nhũng để sống) và dư luận xã hội trong sáng lên án mạnh tệ tham nhũng (để không ai nỡ tham nhũng do tự trọng). Nhưng VN đã không làm được cả 3 điều ấy, để cho quốc nạn nội xâm ấy trở thành một căn bệnh trầm kha đe dọa sự tồn vong của chế độ độc đảng, làm nhân dân căm giận, vì bất công xã hội là một điều rất đáng sợ, một nhân tố nguy hiểm cho mọi chế độ.

                    Qua quyển sách mới này, Ông Già Lý nói rõ thêm quan điểm của ông về Việt Nam. Ông nản chí, ông không góp ý kiến xây dựng gì nữa. Ông mất tin tưởng vào những người lãnh đạo hiện nay. Ông nói thẳng ra rằng họ đã không còn có khả năng đổi mới bản thân, đổi mới tư duy chính trị cho kịp thời đại. Ông có nhận xét thâm thúy «Họ là những kẻ bị cầm tù trong một ý thức hệ cũ» (imprisoned in an old ideology).

                    Ông Lý thú nhận:«Tôi không còn lạc quan như những lần đầu thăm nước này trong những năm 90. Giờ đây tôi tin rằng những người lãnh đạo VN kỳ cựu không thể khai phá với cái tư duy xã hội chủ nghĩa cố hữu». Ông khẳng định: « Những vị lãnh đạo lão thành cách mạng này làm cho Việt Nam trì trệ». Ông nhấn thêm rằng «chỉ khi nào các vị này không còn thì Việt Nam mới có thể đột phá theo hướng hiện đại hóa».

                    Đọc đến đây tôi bỗng như nghe thấy tiếng kêu của em Nguyễn Phương Uyên :«Đảng Cộng sản, đi chết đi». Tự đáy lòng em, đây không phải lời chửi rủa, mà là lời cầu mong, vì đảng không còn gì là động lực, đã hiển nhiên biến thành một chướng ngại ngăn chặn còn đường xây dựng một nước VN dân chủ hiện đại, phát thiển, hội nhập, với thành quả được chia chung cho toàn dân thụ hưởng.

                    Ông Lý nhận định: «Ở VN, các nguyên lão thăng tiến trong hệ thống đảng nhờ chiến tranh hiện giữ các vị trí trong chính quyền, thăng quan không phải giỏi giang trong quản lý kinh tế hay trong quản trị kinh doanh. Họ thăng tiến vì đã đào hầm, từ ngoài Bắc và trong Nam trong 30 năm dài, họ có ý chí nhưng thiếu tiềm năng ». Và ông chỉ ra nguyên nhân cốt lõi của tình trạng này: «Vì họ bị ý thức hệ cũ cầm tù ».

                    Quả thật, họ bị cầm tù, và họ đã nhốt theo cả dân tộc. Tôi muốn góp thêm một ý: Họ tự nhốt mình vào nhà tù ý thức hệ Mác xít - Lê nin nít, Cộng sản, Xã hội chủ nghĩa của họ. Có ai bắt họ đưa vào nhà tù như họ đang làm với những chiến sỹ dũng cảm đòi tự do cho nhân dân đâu, như họ đã bỏ tù Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Phương Uyên, Lê Quốc Quân…

                    Đã có bao nhiêu người CS trót lầm lỡ chọn sai ý thức hệ Mác xít – Lê nin nít đã nhận ra sai lầm để đoạn tuyệt với nó. Đó là Gorbachev, là Havel, là Trần Độ, là hàng chục triệu đảng viên CS khắp các lục địa nhận ra sai lầm, đưa hàng trăm đảng CS của mình vào các nghĩa địa chính trị chỉ trong hơn 20 năm nay. Gần đây là Hoàng Minh Chính, Phạm Quế Dương, Phạm Đình Trọng, là Lê Hiếu Đằng… và hàng ngàn, hàng vạn đảng viên CS nhạt đảng, chán đảng, bỏ sinh hoạt, bỏ đảng, nghĩ đến thành lập đảng khác có bản chất dân tộc, có gốc gác từ nhân dân, lương thiện, trong sạch, tự mình giải phóng khỏi nhà tù ý thức hệ.

                    Mong rằng Bộ Chính trị và Trung ương đảng CS, các đại biểu Quốc hội trong đó 90 % là đảng viên Cộng sản, sớm nhận ra thân phận tự nhốt mình trong nhà tù ý thức hệ cổ hủ trong hơn 80 năm qua để tự giải thoát, từ đó giải thoát cả dân tộc khỏi thân phận tôi đòi, nô lệ cho một học thuyết đã phá sản triệt để, đã bị coi là sai lầm lịch sử lớn nhất, là tội ác đẫm máu nhất của Thế kỷ XX.

                    Source: Blog buitin (VOA)
                    SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
                    HỒ VI LAO KỲ SINH

                    Comment


                    • Lưng Tưng 7 _ Làm Sao Em Biết?...


                      "... Có nhiều lúc cuộc sống tàn nhẫn
                      cướp đi trên môi em những nụ cười.
                      Có nhiều lúc cuộc sống quá giả dối
                      ta đến với nhau bằng
                      gương mặt bôi vôi..."

                      Last edited by PhiLan; 10-28-2013, 10:05 AM.
                      SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
                      HỒ VI LAO KỲ SINH

                      Comment


                      • Cứ Xin Lỗi... Là Xong!...


                        Mới sáng sớm đã nghe chị Gái hủ tíu la lối gã thu tiền điện:

                        “Í mẹ ôi…sao nhiều dữ vậy cà …những 450 ngàn ? Tháng trước có 300 ngàn thôi. Phải thằng ghi đồng hồ ghi lộn hôn ?”

                        Gã thu tiền điện tỉnh bơ :

                        “Tôi đâu có biết .Điện lực báo nhiêu tôi thu nhiêu. Thắc mắc lên quận mà hỏi ! Có đóng không tôi đi ạ..”

                        Chị Gái hủ tíu càm ràm chặp nữa mới móc tiền ra trả làm cô Phượng cave cười ngỏn nghẻn :

                        “Có 450 ngàn nhằm nhò gì…nó bắt đóng 4 triệu 500 ngàn cũng phải nhắm mắt đóng. Điện lực là cha thiên hạ mà !”

                        Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :

                        “Bởi vậy người ta mới nói cúp FIFA, cúp Euro, cúp ASEAN , cúp nào cũng “đéo” bằng “cúp…điện”. Mấy anh chị đang véo von hát karaoke nó cúp điện cái rụp, ĐKM , đành phải quăng mi cờ rô đi, chuyển sang hát bằng…tay chớ biết sao ?”

                        Cả quán cười ồ. Cô Phượng cave bị nói kháy, la chói lói :

                        “Bộ mày lên phòng karaoke chưa mà biết người ta hát…bằng tay ?”

                        Bà Năm hủ tíu thật thà :

                        “Hát bằng tay là sao ? Tay sao hát được ?”

                        Gã Ký Quèn nhanh nhẩu :

                        “Không hát được nhưng quậy thì … thôi rồi Lượm ơi …”

                        Cả quán cười ồ. Chiếc quạt trần treo giữa phòng đang quay loang loáng, bất chợt chị Gái hủ tíu thò tay tắt cái rụp. Cô Phượng cave la to :

                        “Ủa...sao quạt đang chạy chị Gái tắt đi...”

                        Chị Gái hủ tíu phân bua :

                        “9 giờ 30 sáng, sang giờ cao điểm rồi. Giờ này bắt đầu tính tiền điện theo giá cao đây. Thôi bà con chịu ngồi nóng chút. Tiền điện cao quá chịu không thấu...”

                        Gã Ký Quèn thắc mắc :

                        “Vậy tới mấy giờ mới tính tiền theo giá thấp...”

                        Chị Gái lắc đầu :

                        “Tôi đâu có biết...chắc nửa đêm quá...”

                        Thằng Bảy xe ôm vọt miệng chửi :

                        “ĐKM nó….xăng tăng, điện tăng, ga tăng…cái gì cũng tăng vậy mà cứ nói dối lem lẻm. Nào quốc tế đánh giá cao thành tựu giảm nghèo, an sinh xã hội . Nào giá điện, xăng dầu, y tế… từng bước được thực hiện hỗ trợ người nghèo.”

                        Ông đại tá hưu mắng :

                        “Thằng Bảy xe ôm nói láo. Tăng giá điện phải có lợi cho xã hội thì Nhà nước mới tăng chớ ? Tụi bay không nghe đồng chí Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và đầu tư Bùi Quang Vinh cổ võ “ người dân phải hạnh phúc và tự hào chịu tăng giá mới là yêu nước”

                        Cô Phượng cave cười ré :

                        “ĐKM nhà nó…tự hào tăng giá mới là yêu nước. Sao bảo yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội. Vậy chủ nghĩa xã hội là móc túi dân hả ?”

                        Ông đại tá hưu quát :

                        “Con Phượng cave nói láo ? Sao mày dám báo chủ nghĩa xã hội là móc túi dân ?”

                        Chị Gái hủ tíu dàn hòa :

                        “Chú Ba bảo tăng giá điện có lợi cho xã hội . Vậy có lợi chỗ nào ?”

                        Ông đại tá hưu cao giọng :

                        “Tiền thu được nhiều...lấy tiền đó đầu tư vào ngành điện “

                        Gã Ký Quèn cười khơ khớ :

                        “Đầu tư vào ngành điện xây biệt thự, bể bơi, sân tennis cho các quan mất cha nó 600 tỷ rồi. Rồi dùng 121.000 tỷ “đánh bạc” vào ngân hàng, bảo hiểm, chứng khoán nữa là hết vốn.Hóa ra, mỗi khi bật công tắc điện là dân phải trả tiền cho cán bộ điện lực chiều chiều đi bơi , tối tối nhậu nhẹt, chơi gái…”

                        Ông Tư Gà nướng càm ràm :

                        “Í trời ơi…ăn tàn phá hại vậy rồi Bộ trưởng công thương có từ chức không ?”

                        Cô Phượng cave cười rinh rích :

                        “Từ cái con mẹ nhà nó. Như vụ thằng bác sĩ vứt xác người xuống sông phi tang, báo chí hỏi Bộ trưởng y tế có từ chức không, ông Vũ Đức Đam , văn phòng chính phủ lại nói :” Không phải cứ có việc xảy ra là nghĩ ngay tới từ chức …”

                        Ông Tư Gà nướng càm ràm :

                        “Thì ông Thủ tướng đã mở đầu việc xí xóa mọi chuyện bằng xin lỗi đấy thôi…”

                        Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :

                        “Bởi vậy…cứ bốc hốt thoải mái…cứ tha hồ bán đất bán biển…muốn ra sao thì ra…cứ xin lỗi là xong …”

                        Cả quán cười ồ. Riêng ông đại tá hưu mặt hầm hầm.

                        27-10-2013
                        Source: Blog nhattuan
                        SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
                        HỒ VI LAO KỲ SINH

                        Comment


                        • Mái Tole... Mái Lá...



                          ... mưa, mưa xối xả, mưa như trút... bầu tâm sự sau một thời gian dài bị nín... hơi lâu... bỗng chợt _ hình như ông trời thót lại... hìhì... mưa chấm dứt... con đường NTThập của Q7 vốn chẳng lớn lao gì, bỗng dưng như rộng thêm ra... có lẽ tại mưa... có lẽ tại mát... & cũng có lẽ tại cái mái tranh của quán lẩu dê _ mình đang ngồi nhậu _ vẫn còn loong toong nhỏ từng giòng tiếc nuối... thằng bạn nhậu kế bên bỗng “cóc mở miệng”:...” mầy thấy không?... cái mái tole bên kia chẳng còn giọt nào”... uh nhỉ!... tole trơn tuột _ nước trôi nhanh... lá loằng ngoằng _ giọt mưa rả rích...

                          uhm!... phải chi cái... giọt tình của mình, đừng hí hửng rơi ào ào trên mái tole... mạnh mẽ, khoẻ, nhanh... nhưng chết sớm...

                          uhm!... phải chi cái... giọt tình của mình, biết đủng đa đủng đỉnh trên cái mái lá nghèo nàn... tí ta tí tách tự tình... rả rích từng giọt... từng giọt, từng giọt... níu kéo thương yêu...

                          ơi! buồn... nhưng mà thui kệ!... đứng lên đi, cứ đứng lên đi... như bao nhiêu lần vấp ngã... con đường vẫn gập gềnh _ vui, vì phải vận dụng cái đầu để né tránh những lợm cợm dưới chân... con đường thẳng băng _ chán chít......
                          Last edited by PhiLan; 10-31-2013, 01:42 AM.
                          SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
                          HỒ VI LAO KỲ SINH

                          Comment


                          • Kiếp CHÓ... Kiếp NGƯỜI...


                            "Trong các loại Trộm cướp, thì trộm cướp Chó là bị Dân ghét nhất.

                            Còn Trộm Cướp Công Khai, thì Dân cũng ghét nhưng không làm gì được.
                            Lực bất tòng tâm!"
                            SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
                            HỒ VI LAO KỲ SINH

                            Comment


                            • Dậy Con Từ Thuở Chưa…Móc Túi Dân !...


                              Mới chập tối, thằng Bảy xe ôm đi đâu về la hoảng :

                              - Biết gì chưa ? Bà con biết gì chưa ?

                              Cô Phượng cave cười rinh rích :

                              - Chuyện gì vậy mầy ? Bà Tiến ruồi, Bộ trưởng y tế từ chức hả ?

                              Gã Ký Quèn cười hô hố :

                              - Chó chê cứt thì bả mới chê chức ! Mà quốc hội có ý kiến rồi, việc từ chức phải theo chỉ đạo của đảng, mà 70 năm đời ta có đảng, chưa thấy đồng chí nào từ chức …

                              Ông Tư Gà nướng lên tiếng :

                              - Vậy chắc quốc hội mới sửa luật đất đai thuộc sở hữu cá nhân ?

                              Gã Ký Quèn ra vẻ thành thạo :

                              - Hội nghị trung ương đảng đã thông qua đất đai sở hữu toàn dân rồi, cố nội quốc hội dám cãi …

                              Cô Phượng cave cười ngỏn nghẻn :

                              - Vậy chắc quốc hội bỏ “xây dựng chủ nghĩa xã hội” trong hiến pháp ?

                              Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :

                              - Cái đó khác nào con sĩ trong bàn cờ tướng ? Các cụ nói rồi …cờ mất sĩ như đĩ mất váy …

                              Ông đại tá hưu đập bàn quát :

                              -Thằng xe ôm phản động ? Sao mày dám bảo bỏ xây dựng chủ nghĩa xã hội đảng ta khác nào đĩ mất váy hả ?

                              Cô Phương cave dàn hòa :

                              - Tôi đoán vậy là bởi mới đây ông Tổng Bí thơ Nguyễn Phú Trọng tuyên bố xanh rờn :”
                              có đến hết thế kỷ này Việt Nam cũng chưa xây dựng xong chủ nghĩa xã hội “. Xưa nay đảng nhà nước chỉ lập kế hoạch 5 năm , ông Nguyễn Tấn Dũng tầm nhìn tới năm 2030, ông Nguyễn Phú Trọng tầm nhìn tới năm 2200 lận, tức 90 năm nữa , lúc đó cả nước đi gặp bác Hồ hết mẹ nó rồi, lấy ai xây dựng chủ nghĩa xã hội, vứt cha nó đi cho xong!

                              Gã Ký Quèn sợ ông đại tá hưu lại quát tháo nữa, vội vàng lấp liếm :

                              - Thôi thôi, thằng Bảy xe ôm nói cha nó ra chuyện gì mày la hoảng vậy ?

                              Thằng Bảy xe ôm hắng giọng :

                              - Bắt đầu từ ngày mai, mỗi bình ga sẽ tăng thêm 18 ngàn. Mọi người nên mua ngay tối
                              nay …

                              Chị Gái hủ tíu than trời :

                              - Chết tui rồi…tôi mới thay bình ga chiều nay sao mua bình mới …ối ông chính phủ ôi, sao ông cứ tăng giá lia chia vậy ?

                              Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :

                              - Yên trí…yên trí…kỳ này chính phủ xin quốc hội tăng tiền chi tiêu, thế nào cũng giảm giá điện, giá xăng, giá ga…

                              Gã Ký Quèn trợn mắt :

                              - Mày đã ngu còn rẻo miệng. Chính phủ đề nghị tăng chi tiêu công thôi tức tiền mấy cha mua xe đời mới, đi nước ngoài du lịch…ở đó mà giảm giá xăng, giá điện…

                              Cô Phượng cave xua tay :

                              - Tiền chi tiêu công dành cho quan chức phải rồi. Còn dân đã có khoản khác …

                              Chị Gái hủ tíu sáng mắt :

                              - Khoản gì vậy cô Phượng ?

                              Cô Phượng cave cười ngỏn nghẻn :

                              - Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã nói rồi : “quyết liệt…quyết liệt …quyết liệt chống
                              tham nhũng “ vậy tiền thu hồi được phải trả hết cho dân chứ còn gì ?

                              Gã Ký Quèn lắc đầu :

                              - Xưa rồi Diễm…câu này chả nói từ hồi mới nhậm chức lận. Quốc hội đang họp có nhiều ý kiến…quyết liệt hơn…

                              Ông Tư Gà nướng lên tiếng :

                              - Quyết liệt sao vậy mày ?

                              Gã Ký Quèn cao giọng :

                              - Ông nghị Lâm Đồng tiên đoán “chỉ khi nào cán bộ tham nhũng “biết xấu hổ” thì mới chống được tham nhũng.”. Còn ông nghị Bình Dương “quyết liệt” hơn, ổng nhận định “ mỗi người Việt Nam đều phải tự cảm thấy xấu hổ và lo lắng với những sự kiện tiêu cực.

                              Thằng Bảy xe ôm vọt miệng chửi :

                              - ĐKM nhà nó…tui đổ mồ hôi xôi nước mắt mới kiếm được bát cơm, việc đéo gì phải xấu hổ …

                              Gã Ký Quèn giả lả :

                              - Còn ông nghị trung tướng , Chánh án Tòa Quân sự trung ương lại đề nghị “chống tham nhũng không đơn thuần chỉ khởi tố, điều tra, xét xử … Ví như để con hư rồi đánh đập thì không ăn thua, quan trọng là dạy bảo sao để con không hư.

                              Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :

                              - Vậy là dậy con từ thủa chưa…móc túi dân đó. Cả liệt tổ liệt tông nhà nó hư cả rồi sao dậy được con nít…

                              Cả quán cười ầm ầm. Riêng ông đại tá hưu tím mặt không nói gì …

                              1-11-2013

                              Source: Blog nhattuan
                              SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
                              HỒ VI LAO KỲ SINH

                              Comment


                              • Lưng Tưng 8 _ SỐNG THẬT...


                                Ta đã yêu thương thật lòng, bằng tất cả những gì ta có...

                                Và ta cũng đã đau khổ thật lòng, cũng bằng tất cả những gì ta yêu thương...

                                Yêu thương ta cũng đã yêu thương rồi,
                                đau khổ ta cũng đã đau khổ rồi,
                                giờ đây ta phải mạnh mẽ vươn lên,
                                để bước tiếp về phía trước...

                                Đường đời còn rất dài,
                                còn rất nhiều niềm vui đang chờ ta,
                                cho nên ta không thể nào sống bằng những khổ đau day dứt,
                                bằng những hoài niệm của những tháng ngày xưa cũ...

                                Đến thì ta đón nhận,
                                ra đi thì ta chấp nhận,
                                bởi TA ĐÃ SỐNG THẬT VỚI CON NGƯỜI MÌNH...
                                Last edited by PhiLan; 11-18-2013, 10:51 AM.
                                SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
                                HỒ VI LAO KỲ SINH

                                Comment



                                Hội Quán Phi Dũng ©
                                Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




                                website hit counter

                                Working...
                                X